Đến chính Vu Du cũng không biết bản thân sẽ trở thành chủ đề bàn tán của thầy cô và bạn bè ngay trong ngày đầu tiên đến trường, nếu thời gian có thể lần nữa quay trở lại ngày hôm ấy, cô chắc chắn sẽ xem lịch chọn một ngày thật đẹp rồi mới bước chân ra ngoài.
Ngày trung nhất Lâm Thị khai giảng, Vu Du lưng đeo chiếc cặp sách mới mua, ánh mắt dò xét nhìn về phía đám người học trưởng bọn họ.
Đập thẳng vào mắt là mấy dáng người vô cùng đẹp trai, cô cứ như vậy đăm chiêu nhìn ngắm bóng lưng của bọn họ mà tuyệt nhiên lại không ý thức được bản thân đang đi lệch đường.
Chờ đến khi có lại ý thức thì một cái cây cột lớn đã xuất hiện trước mắt, cô nhanh chóng tránh người để né cây cột, ai mà ngờ chân lại bị trẹo rồi.
Vừa nghĩ đến việc sẽ đập mặt xuống sàn bê tông, cô lập tức đưa tay bắt lấy người bên cạnh.
Cũng không quan tâm người ta là nam hay là nữ, cao hay thấp, chỉ cần có thể đỡ mình một cái là được.
Ai mà đoán được, quần đồng phục mà người kia mặc quá rộng, không thể chịu được cân nặng của cô.
Kết quả xong rồi, cô đổ người xuống đất, nằm té ra, quần người kia đồng thời cũng bị kéo xuống, mọi người cười rộ lên.
Biết bản thân đã làm ra chuyện sai trái nên cô cúi gằm mặt không dám nói lời nào, trong tiếng cười không ngừng truyền đến từ quần chúng ăn dưa, cô thăm dò len lén ngẩng lên đầu nhìn một chút, nam sinh kia tốc độ rất nhanh, kéo cái quần vừa bị cô kéo xuống lên, lúc này mới tránh khỏi một trận cười lớn hơn.
Thời điểm cô ngẩng đầu lên, nam sinh kia đồng thời cũng quay đầu lại nhìn.
Một đôi mắt đào hoa, trong đáy mắt còn dâng lên vài phần tức giận.
Vu Du lập tức cúi đầu.
Cũng chính từ đây, đôi mắt kia đã lập tức in sâu vào trong trái tim cô.
Cũng may bởi vì hôm nay là khai giảng, mọi người ai ai cũng có việc riêng phải làm nên đám người thích ăn dưa rất nhanh đã tản ra gần hết, chỉ có câu chuyện nữ hiệp thích lột quần của cô là không quên được.
Bất luận đi tới chỗ nào, cô vẫn luôn có thể nghe thấy những câu nói dị nghị từ mọi người xung quanh.
Thời điểm nhận lớp, cô mới ngạc nhiên phát hiện, đôi mắt đào hoa kia thế mà lại là bạn cùng lớp của mình.
Thật sự là nửa xấu hổ, nửa vui mừng.
"Cậu chính là vị nữ hiệp lột quần Chu Thừa trước cổng trường có phải không!"
Một giọng nữ bay thẳng xuống đầu cô.
Vu Du lúng túng cúi đầu, nếu như hiện tại có thể đào một cái lỗ để chui xuống giá bao nhiêu cô cũng trả, đừng hỏi nữa, hỏi đến là xấu hổ.
"Cái này...thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."
Cô cố gắng giải thích.
Nữ sinh giống như không nghe thấy gì nhìn về cô chớp chớp mắt: "Lợi hại thật, đến quần của Chu Thừa cũng dám tụt, về sau cậu chính là nữ thần của tôi."
"Không dám nhận ..."
Cô cúi đầu, chỉ mong sao cho cái giây phút lúng túng ngại ngùng này nhanh chóng kết thúc.
"Đừng ngại ngùng, giới thiệu một chút, tôi là Tôn Lê."
"Xin chào, tôi là..."
"Vu Du."
Không đợi cô trả lời, Tôn Lê đã thay cô nói trước.
"Tôi biết cậu, dù sao...",Tôn Lê chỉ chỉ về hướng Chu Thừa: "Cậu ta đã hỏi tên cậu ngay từ ở dưới sân trường rồi mà."
Ngay khi Vu Du vừa quay đầu lại đã vừa vặn bắt gặp ánh nhìn của Chu Thừa, cô lập tức cúi thấp đầu.
"Nói cho cậu biết, cậu đây là chọc phải tổ kiến lửa rồi, Chu Thừa nghe ngóng một hồi liền biết tên cậu là gì, hơn nữa còn với thái độ rất tức giận ấy."
Tôn Lê mặc dù vừa mới đến, nhưng đã biết rất nhiều tin tức.
"Anh ta sẽ không gϊếŧ người diệt khẩu chứ!"
Vu Du che miệng lặng lẽ đưa mắt nhìn về hướng Chu Thừa, ngay khi phát hiện anh cũng đang nhìn mình, cô lập tức cúi đầu.
"Không biết nữa..."
Sau đó Tôn Lê tiếp tục kể về lý lịch hồi học trung học của Chu Thừa cho cô nghe.
Hồi còn học trung học bởi vì để tóc dài mà Chu Thừa bị không ít nam sinh nhận nhầm thành nữ sinh rồi tỏ tình, trong đó có một tên lưu manh rất thích bám lấy anh, Chu Thừa đã cảnh cáo rất nhiều lần đều vô dụng, sau này có một ngày tự nhiên tên ấy không nói không rằng gì biến mất.
"Có chuyện gì đã xảy ra à?"
Vừa nghe đến đó trong não Vu Du đã hiện lên rất nhiều cảnh bạo lực máu me.
"Nghe nói hình như là bị đánh đến mức phải nhập bệnh viện."
Tôn Lê thì thầm bên tai cô ra vẻ thần bí.
"Hả?"
Vu Du bắt đầu nghĩ mình có phải là xong đời rồi không, biết thế thà rằng ban đầu cứ nguyện ý hôn đất mẹ một cái cho xong.
"Tin tức này cậu lấy ở đâu ra đấy, chẳng chính xác chút nào.", bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói nam.
"Tô Quyền?"
Vu Du đưa mắt quét nhìn nam sinh một lượt, người này quần áo lả lơi, đồng phục xanh trắng, khóa chỉ kéo một nửa, áo sơmi trắng bên trong hiện ra rõ ràng,cô cảm thấy nam sinh trước mặt cùng Chu Thừa không hiểu sao lại có đến vài phần giống nhau.
"Người đẹp, xin chào, tôi là Tô Quyền."
"Vu Du."
"Tôi biết cậu, người nổi tiếng, đào* quần nữ hiệp."
*tụt*
Lời này của Tô Quyền phút chốc khiến cô muốn đào hố chui xuống.
"Lại nói, cậu lợi hại thật đấy, thế mà lại dám đào quần mỹ nhân của chúng tôi."
Tô Quyền nói chuyện không nghiêm túc,vừa ngồi trên bàn liền bị Tôn Lê một tay đẩy xuống: "Tôi với cậu thế nào lại ở cùng một lớp rồi?"
"Là do chúng ta có duyên trời định đó, Tôn Tiểu Lê."
Tô Quyền vừa nói vừa giữ chặt tay Tôn Lê.
"Sang bên kia chơi."
Tôn Lê một mặt ghét bỏ.
“Cậu nói ai là mỹ nhân cơ?"
Vừa rồi khi Tô Quyền nhắc đến hai chữ này liền làm cho Tôn Lê nhíu mày.
"Haizz ", Tô Quyền hắng giọng một cái, hướng về phía Chu Thừa phương hô một tiếng: "Chu mỹ nhân!"