Chương 3
Ở Tằng gia, cho tới bây giờ ta muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, ai cũng không dám nhiều lời nửa câu. Ai nhiều lời ta liền trưng bộ dáng nhu nhược cho kẻ đó xem, dùng sức ho khan cổ họng, làm bộ như sắp ngã bệnh. Bộ dạng ta như vậy mẹ ta làm sao chịu nổi. Mặc dù ta là giả bộ yếu đuối, nhưng đối với mẹ ta đó lại là thực sự, ta bên này vừa ho, bên đó mẹ ta liền đau lòng muốn hộc máu. Nàng vừa muốn hộc máu, Tằng lão gia tử giống như bị người ta đem tâm can đi cấu xé, đau không chịu nổi. Một vòng chịu tội xuống dưới, cuối cùng người kêu khổ luôn là Tằng lão gia tử. Cho nên cuối cùng, ai cũng không dám quản ta, ta thành Tằng gia tối vô pháp vô thiên dã man thiên kim. Bất quá các nàng thường vụn trộm tỉnh lược gọi ta là dã thiên kim, có người cá biệt còn trực tiếp bảo ta là dã loại.Ta cũng chả để ý lắm, chỉ ở trước mặt Tằng gia lão gia tử vô tâm lỡ miệng nói ra, ai biết lão đại Tằng lão gia lại không vui đâu, đem những người nói lén sau lưng ta đuổi hết ra phủ, làm ta cảm thấy thật ngượng ngùng, ha ha ha ha…
Sau này, Tằng lão gia tử qua đời. Ta đã cho rằng những ngày tuyệt vời cuối cùng cũng hết. Ai ngờ Tằng lão gia tử thật đúng là người đàn ông có tình tốt nhất trên thế gian, hắn cư nhiên lập di chúc nói, trừ phi người thừa kế của hắn, Tằng gia đại thiếu gia Tằng Nhan đối xử tử tế mẹ con chúng ta, nếu không ta có quyền đem Tằng gia hết thảy đốt sạch mà không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật —— trên di chúc hắn còn cùng huyện lão thái gia thảo luận rất cặn kẽ rõ ràng.
Vì thế những ngày ta ở Tằng gia, tuy rằng phải bớt phóng túng một chút, nhưng cũng không đến mức trở nên bi thảm.