Chương 20: Chủ nhân của rắn thần
Ma thần đại nhân hí mắt, hậu quả thật nghiêm trọng, một người sáng suốt nếu ở trong thời điểm này tuyệt đối sẽ không đối nghịch với hắn, đẩy cao cơn tức giận, ngoại trừ ngươi muốn ngươi và bạn ngươi đều biến thành vật hi sinh.Lại nghĩ tiếp, sau khi vị thần này tạo xong vật hi sinh, khi hết cơn giận dữ, lúc tỉnh lại sẽ tự mình phê bình một câu “Ta gϊếŧ người sai lầm” .
Sau đó, liệu ngươi có thể mở được mắt.
Kết quả này sẽ không ai chấp nhận được, gặp phải tình thế nguy cấp, Điền Chân bất chấp vô sỉ, ra vẻ một cô gái đang kinh ngạc: “Bệ hạ ngươi cuối cùng cũng đến! Ngươi đến tìm ta?”
Lửa giận gặp phải khuôn mặt tràn đầy tươi cười, Ma thần cũng không muốn tiếp tục, tay mặc dù nâng lên cũng không tiếp tục hành động gì.
“Bệ hạ tới tìm ta, ngươi đi trước đi” Điền Chân đẩy Văn Tê một chút ra ý dặn dò, sau đó bay nhanh tới trước mặt hắn, cầm cánh tay kia “Bệ hạ, lâu không gặp ngươi, ta cho rằng ngươi đã quên ta .”
“Hừ?” Sát ý của Ma thần không giảm, hiển nhiên hiểu rõ ý đồ của nàng.
“Bệ hạ bớt giận” Điền Chân ôm lấy tay hắn, ngửa đầu cười trấn định “Hắn là bạn ta quen ở Thiên giới, mong bệ hạ không làm hắn bị thương.”
“Bạn?” Ma thần cuối cùng cũng mở miệng, “Xui khiến ngươi phản bội ta!”
“Thần đế hạ lệnh truy sát, hắn mạo hiểm tiến vào Ma giới khuyên nhủ ta, khuyên ta rời đi, nhưng ta còn đang suy nghĩ, bệ hạ không thấy bạn bè như vậy rất hiếm sao?” Điền Chân tận lực chuyển hướng suy nghĩ tới Ma thần “Bệ hạ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không phản bội Ma giới.”
“Tiểu phượng hoàng!” Văn Tê tiến lên hai bước.
“Cám ơn ngươi đã suy nghĩ giúp ta” Điền Chân vội chặn ngang câu nói của hắn, giọng điệu thẳng thắn thành khẩn “Nhưng ta là tự nguyện ở lại Ma giới, cho nên ngươi trở về đi, không cần lo lắng cho ta.” Để đảm bảo an toàn, nàng lại nghiêm túc nói: “Thiên giới đuổi gϊếŧ tính gì, kể cả năm giới cùng đến bệ hạ cũng không để cho bọn họ thương tổn mảy may tới ta.”
Làm người, khi tức giận đều sẽ suy nghĩ chậm lại, nhất là kẻ sĩ diện.
Ma thần tỏ vẻ miễn cưỡng vừa lòng đối với lời nói này, sát khí quả nhiên giảm đi không ít.
Văn Tê hiểu được dụng ý của nàng, nghĩ tới thân phận của mình quả thật không nên để gặp chuyện không may, tận lực bình tĩnh, nói: “Thiên giới hạ lệnh truy sát, không phải là nhỏ…”
“Được rồi!” Điền Chân thản nhiên nói, “Ngươi không cần nói nữa, ta sẽ không đi theo ngươi.”
Lúc này mới để ý đến hình tượng của mình sắp bị phá hư, Ma thần cảnh cáo: “Phượng hoàng, buông tay.”
Tiên thiên sát thần, có thói quen chế tạo vật hi sinh, không biết hắn đã bớt giận hết chưa, Điền Chân nào dám buông ra, vội nắm lấy tay hắn đặt lên trên mặt, thấp giọng nói: “Bệ hạ, trong lòng ta chỉ có ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không rời ngươi đi.”
“Phượng hoàng!”
Đối với kẻ làm càn, bình thường Ma thần đại nhân không do dự cho một cái tát đến chết, nhưng làm càn đến trình độ này từ trước đến giờ chưa thấy ai, lại thêm tát nàng thì có chút đáng tiếc, nhưng nếu lại tiếp tục cũng không biết nàng còn có thể thổ lộ ra đến cái gì, cân nhắc lên xuống, Ma thần cảm thấy tuy vấn đề hình tượng có quan trọng, nhưng việc gϊếŧ kẻ xúi dục bộ hạ của mình thì không vội, từ từ gϊếŧ sau cũng được.
Vì thế, Ma thần không buồn để ý tới Văn Tê, cắp theo Điền Chân nhanh chóng biến mất.
——— ———–
Đêm ở Ma giới cũng đang mưa, sấm kêu từng cơn, đập vào núi đá xung quanh, dạ minh châu trên cây cột đối diện tẩm điện đã tắt, không gian tẩm điện yên lặng trong mưa..
Trong chớp mắt, hai bóng người xuất hiện ngoài điện.
Ma thần buông Điền Chân ra, đi vào cửa điện.
Mãi đến giờ phút này, Đầu óc Điền Chân mới thất sự thả lỏng, không còn băn khoăn lo lắng, lá gan cũng lớn nàng cố ý đứng ở cửa ra vẻ khó xử: “Bệ hạ nếu để ý lời tiên đoán về tộc thần vũ, ta sao lại tiến tẩm điện…”
“Cái gì?” Ma thần xoay người, đưa tay kéo nàng vào theo.
Điền Chân vừa há mồm, lại ngậm lại.
Được rồi, bộ hạ ở ma cung nhiều như thế, không có ai mất tích lại làm cho hắn tự mình đội mưa đi tìm, xem ra hắn có chút coi trọng nàng, nàng cũng không nên so đo.
Chủ động theo đuổi, đối phương vẫn không đáp lại, không tránh khỏi làm người ta nhụt chí. Bắt đầu dao động, đối phương lại có chút tỏ vẻ, dũng khí và tin tưởng lại trở nên mạnh bạo, đến lúc Ma thần buông tay, Điền Chân lập tức ngồi vào tháp, chỉ trích: “Bệ hạ vừa rồi không có đạo lý.”
Ma thần nói: “Tiên giả, là bạn của ngươi.”
“Đúng” Điền Chân thẳng thắn nói, “Hắn tên là Văn Tê, thân phận hiện tại là Thiếu cung tiên giới, nhưng hắn đến Ma giới chỉ là để tìm ta, không mục đích gì khác.”
Ma thần nghiêng mặt mặt: “Ta, không thèm chấp.”
Không thèm chấp còn biểu lộ vẻ mặt này? Điền Chân không hiểu, vừa lúc ngoài điện nổ lên một tiếng sấm, mặt đất dưới chân cũng rung động theo, gió lạnh lùa vào, váy áo lúc trước còn chưa có khô, lạnh lẽo làm nàng phát run.
Điền Chân lúc này mới động não: “Ta lúc ấy mắc mưa, rất lạnh, nhờ hắn ôm sưởi ấm.”
“Thể chất phàm thần thấp kém” Ma thần công nhận nàng không nói dối “Bạn ngươi là Thiếu cung của Tiên giới?”
Điền Chân gật đầu.
Sóng mắt Ma thần khẽ nhúc nhích, tầm mắt chậm rãi di dời.
Điền Chân tự nhiên cảm thấy chột dạ, trong lòng lo lắng, cường điệu: “Bệ hạ, ta thấy lạnh!”
Ma thần phê chuẩn: “Trở về thay quần áo.”
Điền Chân làm sao chịu đi: “Ta cũng không phản bội Ma giới.”
Ma thần khoanh tay: “Ta biết.”
Thấy hắn để ý, Điền Chân thừa thắng nói: “Bệ hạ nói ta thay đổi thất thường.”
Ma thần nghiêng người: “Ta thu hồi.”
“Mắng đã mắng, thu hồi như thế nào?”
…
“Bệ hạ thương tổn ta.”
“Phượng hoàng được một tấc muốn tiến một thước.”
Điền Chân phải cố lắm mới nhìn được để không cười ra tiếng: “Ta không có làm chuyện gì sai, rõ ràng là bệ hạ không đúng, sao lại nói ta được một tấc lại muốn tiến một thước?”
Ma thần trực tiếp vạch trần nàng: “Ngươi muốn như thế nào?”
Muốn như thế nào? Điền Chân lập tức máu nóng sôi trào, cảm thấy không lạnh, trong miệng lại nói: “Ta nào dám đề điều kiện với bệ hạ.”
“Lời nói trái lương tâm.”
“Vậy bệ hạ nói xem ta muốn cái gì?”
Ma thần cũng không đáp , nâng tay nói: “Quay về chỗ ở của ngươi đi.”
“Bên ngoài mưa lớn như vậy!” Điền Chân biểu lộ cơn giận, nhảy dựng lên, “Bệ hạ nếu băn khoăn như vậy, ta sẽ rời đi, rời xa Ma giới là được, bệ hạ giữ ta làm cái gì!”
“Phượng hoàng!”
…
Tiếng nói cảnh cáo, đại điện lâm vào giây phút yên lặng.
“Ta lo lắng an toàn của ngươi, đội mưa đi tìm, ngươi còn muốn cái gì” Ma thần hơi hơi nghiêng người, đưa tay kéo nàng, “Ta đưa ngươi trở về.”
Hóa ra vị thần này cũng học được bài của lãnh đạo cũ, đội nhiên biểu hiện ra chút ôn nhu, Điền Chân giật mình choáng váng, miệng hấp hé, vẻ mặt ngạc nhiên, đi theo hắn ra ngoài.
Đêm trôi qua rất nhanh, vừa bình tĩnh vừa bối rối, sáng ngày hôm sau, Điền Chân lúc ngủ dậy, nhớ lại chuyện phát sinh tối qua, vẫn cảm thấy khó tin, Ma thần đại nhân có thể chủ động kéo tay nàng? Hắn còn chủ động đưa nàng trở về? Hắn… trên cả đoạn đường về ra sao, Điền Chân giờ nhớ lại vẫn mơ mơ màng màng, như là đang nằm mơ, muốn tự hỏi xem cảm giác hắn nắm tay nó như thế nào, lại càng không thể nào nhớ lại nổi. Chỉ có thể chắc chắn rằng, lúc ấy nàng không nói một câu nào.
Không biết Văn Tê có an toàn trở về? Điền Chân nghĩ tới liền quyết định đi ra ngoài tìm hiểu, không ngờ vừa ra tới cửa, đã thấy bọn Cửu Tử Thương đầy vẻ mặt đau khổ đang chạy vội về phía này, giống như phía sau có quỷ đuổi theo.
“Nữ chim!” Cửu Tử Thương thấy nàng, không đợi nàng chào liền chạy nhanh đi, giọng nói đau khổ “Nhanh đi kêu bệ ha thu phục nghiệt súc này, không ai có cách giữ nó!”
Điền Chân trong đầu mờ mịt: “Thu phục ai?”
Vừa dứt lời đã thấy một cơn gió mạnh đập vào mặt, một dải băng cuốn qua với tốc độ cực nhanh.
“Là nó, nó sao lại đến đây!” Điền Chân sợ tới mức nhảy dựng lên, đây không phải là con rắn thần ở núi Ưu Bà sao!
Hóa ra tiên thiên thần mãng cực kỳ có linh khí, tính tình kiêu ngạo, trông núi Ưu Bà mấy ngàn vạn năm, hiếm khi được theo chủ nhân xuống dưới, bọn Cửu Tử Thương nhầm nó như một con rắn tầm thường, làm cho nó tức giận, thể hiện uy lực.
Chúng ma bị nó đuổi theo, chạy bốn phía.
Vì sao nó lại rời núi Ưu Bà, chạy tới Ma giới gây chuyện, Điền Chân nghi hoặc, nhưng nhìn thấy cảnh đó lại bật cười, cảm thấy cứ để kéo dài cũng không ổn nên bay nhanh về phía tẩm điện của Ma thần.
Lộ Tiểu Tàn đang ngồi ở bậc thang cao nhất, thấy nàng liền đứng lên: “Ui chao, sao giờ ngươi mới đến!”
Điền Chân ngoắc tay nói: “Tiểu quỷ, ngươi đang đợi ta?”
Lộ Tiểu Tàn không so đo vấn đề xưng hô, cười hì hì nhảy đến trước mặt nàng, gật đầu: “đương nhiên.”
Điền Chân kinh ngạc: “Ngươi không đi tìm ta? Ở chỗ này chờ làm gì!”
“Ở chỗ này chờ, mới có thể xem ngươi lên cơn giận nha” Lộ Tiểu Tàn chỉ về phía trong điện “Ngươi là tìm phụ hoàng nhờ thu thập còn rắn to kia đúng không? Hắn không rảnh, đang cùng mỹ nhân rắn kia ôn chuyện ở bên trong đâu.”
…
.
“Mỹ nhân rắn?”
“Con rắn to kia do nàng ấy nuôi.”
Điền Chân thầm giật mình, lúc trước không chào mà đi, sống ở núi Ưu Bà mà nuôi được con thần mãng như vậy cũng biết nàng ta không phải là phàm thần.
Lộ Tiểu Tàn nói: “Phụ hoàng và nàng ta rất thân quen đâu.”
Điền Chân xem xét hắn một lúc mới nói: “Phụ hoàng ngươi sống lâu như vậy, sao lại không quen vài người?”
“Ngươi ghen tị!”
“Ta sao phải ghen tị.”
“Không chịu thừa nhận” Lộ Tiểu Tàn đi thong thả vài bước, nói tiếp “Ta vốn định giúp ngươi, hỏi xem nàng quan hệ thế nào với phụ hoàng.”
Điền Chân vội kéo hắn, hạ giọng: “Quan hệ thế nào?”
Lộ Tiểu Tàn cười tủm tỉm nói: “Không biết, phụ hoàng đuổi ta ra ngoài.”
Ôn chuyện không cho phép con nghe? Điền Chân nhíu mày.
Lộ Tiểu Tàn kéo nàng: “Này, ngươi không dám đi vào nha?”
“Có gì không dám” Điền Chân túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn đi về phía cửa điện. “Đi, cùng nương vào gặp mỹ nhân rắn kia”
Trong tẩm điện một mảnh im lặng, không có chút động tĩnh.
Không có người? Điền Chân cố gắng kiềm chế lòng hiếu kỳ, đứng ở bên ngoài cửa đợi một lúc, bên trong cuối cùng cũng vang lên tiếng nói quen thuộc.
“Hoán Thiên nữ.”
“Tây điện hạ.” Tiếng nói của một nữ tử truyền tới, nghe cực êm tai, có vẻ như còn đang khóc.
“Muốn ta tha thứ cho ngươi?”
“Ta thực xin lỗi Tây điện hạ, không dám cầu xin tha thứ” Hoán Thiên Nữ lẩm bẩm nói “Lúc này có thể gặp lại điện hạ, ta đã thấy đủ, ta… ta là bị lừa, ngày ấy điện hạ không nên cứu ta.”
Điền Chân nắm tay.
Thấy chưa, nước mắt tiểu nữ nhân là vũ khí tốt nhất chinh phục đại thần, nhất là vị đại thần này lại dư thừa sức mạnh để bảo hộ, nếu khóc tiếp có động lòng không? Trìu mến không?
Quả nhiên, Ma thần mở miệng nói: “Ta không trách ngươi.”
“Tây điện hạ…”
“Dùng tính mệnh của ngươi để làm mồi nhử, lừa ta đi vào sát trận, lợi dụng ngươi xong lại phong ấn ngươi, đó là do lỗi của phụ thân cùng huynh trưởng vô dụng của ta!”
“Điện hạ bớt giận, phong ấn ta không phải do bệ hạ và thái tử.”
“Sao?” Ma thần ngạc nhiên.
Hoán Thiên Nữ thấp giọng nói: “Năm đó hại Tây điện hạ bị nhốt Thái thượng kính, ta liền tự mình phong ấn tại chân núi Ưu Bà, nếu điện hạ không thoát được, ta sẽ…suốt đời ở đó.”
Ma thần hình như hiểu ra: “Ta hàng phục thần mãng, kinh động tới ngươi.”
Hoán Thiên Nữ vui vẻ nói: “Đúng thế, nó chính là con rắn nhỏ ta nuôi, điện hạ còn nhớ không?”
“Nhìn thấy quen.”
“Ta ở chân núi Ưu Bà bao nhiêu năm, mãi tới ngày hôm trước sát trận Thái Thượng Kính bị động, làm cho lực đạo ở núi Ưu Bà thay đổi, tiểu Màu chạy ra trước, gặp được điện hạ ta mới biết điện hạ đã thoát được.”
Ma thần lên tiếng “Ừ”, xoay mặt nhìn ra cửa: “Phượng hoàng nghe lén.”
Điền Chân còn đang nghe nhập tâm, bị lời nói này mới giật mình, biết đã bị lộ, đành phải kéo Lộ Tiểu Tàn đi vào, đồng thời đưa mắt liếc nhanh mục tiêu chính.
Vị Hoán Thiên Nữ kia vẫn đang quỳ trước mặt Ma thần, thấy người tới lập tức đứng lên, động tác tuy nhanh nhưng trông rất tự nhiên, không có chút vội vàng luống cuống.
Điền Chân đi chậm lại, vừa đi vừa đánh giá nàng, rất nhanh đã có thể đúc ra cảm giác – không hổ là thần nữ, cả người đều tràn đầy khí phách đại thần.
Mi cong mắt phượng, khuôn mặt tuyệt trần, nhất là bộ váy áo kia, mềm mãi yểu điệu, giống như tơ mà không phải tơ, trên có những hoa văn màu tím giao nhau, màu sắc nhã nhặn, giống như bầu trời đêm u tĩnh, so với Đức Âm Long nữ cũng xinh đẹp, còn có thêm vài bậc cao quý.
Điền Chân tỏ vẻ bình tĩnh.
Hừ, trang phục của thần nữ thật hợp với còn mãng xà nhiều màu sắc kia…
Thấy nàng chỉ lo nhìn người, Ma thần chuyển hướng tới Lộ tiểu Tàn: “Con ta, giải thích.”
Lộ Tiểu Tàn nói: “Là nàng kéo ta tới.”
Điền Chân hoàn hồn, đã nghĩ đến cái cớ hợp lý: “Bên ngoài có một còn mãng xà gây rối, ta lại đây xin chỉ thị của bệ hạ, không ngờ bệ hạ đang có khách, ta không biết khách quý là ai, đang sợ thất lễ, không dám tùy tiện vào quấy rối nên chờ ở ngoài điện.”
Ma thần giới thiệu ngắn gọn: “Con gái của Thiên hải vương.”
Hoán Thiên Nữ đã lau nước mắt, đoan trang đứng yên, biểu tình vừa phải chứng tỏ có địa vị đặc thù.
Thấy nàng ta có ý hỏi, Ma thần nhìn sang Điền Chân, sau một lúc lâu mới nói: “Phượng hoàng, cấp dưới của ta.”
“Ta thấy cũng là đời sau của tộc Vũ” Hoán Thiên Nữ cười ôn hòa với Điền Chân, hàm súc sửa lại “Ta quen Tây điện hạ từ nhỏ, được bệ hạ ban cho chức Thị cơ, không phải là khách, ngươi không cần đa lễ.”
Điền Chân muốn đập trán.
Có vẻ như đại thần thượng cổ cũng không phải chỉ biết xưng “Ta” thôi, lời giới thiệu này rõ ràng nhấn mạnh địa vị của nàng ta, tự cho rằng nàng đang ở thân phận lãnh đạo, nàng khi nào mà muốn đa lễ với nàng ta?
Quen biết từ nhỏ, thanh mai trúc mã, ngày xưa vị thần này vì nàng ta mà bị nhốt…Thị cơ? Thị cái gì? Không phải là thị tẩm đi?
“Ngươi bảo bọn họ yên tâm, Tiểu Màu mặc dù không ngoan, cũng không tùy ý đả thương người” Hoán Thiên Nữ đang tính an ủi xong, một lần nữa lại chuyển hướng câu chuyện sang Ma thần, giọng nói cảm thán “Mấy năm nay mặc dù ta trốn ở chân núi Ưu Bà, nhưng vẫn luôn nhớ tới ngày Viêm Võ đi theo Tây Điện hạ lúc ở điện Xá Sát, không ngờ cảnh còn người mất, thần tộc…”
Ma thần nói: “Thần cũng có kiếp, đó là thiên ý, ngươi không nên đau buồn.”
Từ trên xuống dưới coi nàng như không khí? Điền Chân buồn rầu.
Cũng may Ma thần vẫn nhớ tới không khí là nàng: “Con rắn này không đả thương người, ngươi không phải sợ.”
Điền Chân lên tiếng “Nga”, đứng yên không nhúc nhích.
Ma thần nói: “Phượng hoàng?”
Hai tay Điền Chân đặt lên vai Lộ Tiểu Tàn, cười ôn nhu nói: “Tối hôm qua ta mơ thấy một giấc mơ lạ, đang tính tới đây kể cho bệ hạ và tiểu Tàn nghe.”
Lời nói như có như không cảm giác thân thiết, hai người đối diện nhìn nàng sửng sốt.
Hoán Thiên nữ khôi phục rất nhanh vẻ bình tĩnh, không chút biến sắc đánh giá lại nàng.
Ma thần hỏi: “Kỳ lạ ở chỗ nào?”
Điền Chân ra vẻ khó xử: “Này…”
Hoán Thiên Nữ mỉm cười nhìn vào mắt Ma thần, nói: “Ta hầu hạ Tây điện hạ nhiều năm, không phải là người ngoài, ngươi không cần băn khoăn.”
Không phải người ngoài? Điền Chân cũng nhìn Ma thần.
Căn cứ vào kinh nghiệm từ trước, rất khó cam đoan nàng này lại không nói ra lời gì kinh thiên động địa, Ma thần sau khi cân nhắc xong cảm thấy nằm mơ cũng không phải là vấn để gì to lớn, đưa tay cho phép: “Nói đi.”
“Vậy… Ta nói?” Điền Chân giả vờ đang nhớ lại, từ từ nói, “Đêm qua ta mơ tới một cơn mưa rất to, ta ra ngoài không về được, bệ hạ tự mình ra ngoài tìm ta, đưa ta trở về ma cung, lại đưa ta trở về phòng, sáng nay tỉnh dậy mới nhớ lại, giấc mộng này làm sao lại là thật.”
Hoán Thiên nữ sửng sốt.
Lộ Tiểu Tàn ngạc nhiên “Di”: “Thực kỳ lạ, ngươi sao lại mơ tới giấc mộng lạ thế này!”
Điền Chân tỏ vẻ vô tội: “Ta cũng không biết.”
Dưới mọi ánh mắt nhìn chăm chú, Ma thần hơi nghiêng người, cúi mặt xuống, tóc rũ xuống che mất một nửa khuôn mặt nên không thấy rõ vẻ mặt, giọng điệu lại không chút nào thay đổi: “Phượng hoàng mơ hồ, ngươi không nằm mơ.”
“Chẳng lẽ là thật?” Điền Chân kinh ngạc.
“Là ta.”
Lời thừa nhận thẳng thắn, khuôn mặt Điền Chân giãn mặt ra cười: “Ta cho rằng mình nằm mơ.”
Người ngu ngốc nghe đoạn đối thoại này cũng hiểu cấp dưới nàng này là đặc biệt, Hoán Thiên nữ từ từ thu lại vẻ mặt kinh ngạc, mỉm cười: “Điện hạ vẫn hiền hoà như vậy.”
Điền Chân chỉ cười không nói.
Ma thần đại nhân thân mến, hiếm khi có người khen ngươi hiền hòa. Thần nữ của ngươi có địa vị nàng cũng hiểu, thế nhưng địa vị của nàng hắn cũng phải rõ ràng cho nàng ta hiểu. Nếu nàng ta đối với đại thần này không có ý đồ gì sẽ phải biết cư xử như thế nào.
Hoán Thiên nữ dời ánh mắt từ người nàng sang người Lộ Tiểu Tàn: “Đây là tiểu thiên vương?”
Ma thần gật đầu: “Là con ta.”
“Bệ hạ lại tìm ra sông Sinh” Hoán Thiên Nữ cẩn thận đánh giá Lộ Tiểu Tàn một lúc, lắc đầu, “Đáng tiếc, còn có chút sai xót.”
Ma thần nói: “Là ta làm sai.”
“Có lẽ, ta có thể giúp hắn sửa lại.”
“Ta quên mất, ngươi sao nói thế?.”
Hoán Thiên nữ cười nói: “Điện hạ còn nhớ không, về chuyện này năm đó điện hạ còn thua ta đâu.”
Hai vị đại thần đang thương lượng về kỹ thuật tạo người, Lộ Tiểu Tàn cảm thấy bất an, ánh mắt không còn vẻ bướng bỉnh, ngẩng mặt nhìn Điền Chân, lặng lẽ nắm ống tay áo của nàng.
Điền Chân nắm bàn tay nhỏ bé của hắn ý bảo hắn an tâm: “Người ai mà không có sai xót, ta thấy Tiểu Tàn hiện nay cũng tốt lắm.”
Hoán Thiên Nữ nói: “Ta đã quyết, giờ Ma giới là cái đích cho mọi người chỉ trích, điện hạ cần có trợ lực tốt.”
Điền Chân nói: “Ta tin tưởng năng lực của bệ hạ, Ma giới có bệ hạ và đại thiên vương, chấp cả sáu giới cũng không sợ?”
Ma thần ngẩng mặt, tỏ vẻ vừa lòng với câu nịnh hót này của nàng.
Hoán Thiên Nữ cũng không tỏ vẻ sốt ruột: “Cầu điện hạ xem xét rồi quyết định.”
Kẻ thích nghe nịnh hót chưa hẳn đã không anh minh, Ma thần nói: “Ta mặc dù không sợ, lời nói của Hoán Thiên Nữ là có lý, Ma giới cũng cần thêm nhiều kẻ có sức mạnh.”
Hoán Thiên Nữ mỉm cười: “Điện hạ cứ giao việc này cho ta.”
Lộ tiểu Tàn muốn khóc: “Phụ hoàng.”
Ma thần trách mắng: “Con ta, sao có thể dễ dàng khóc.”
Lộ Tiểu Tàn cúi đầu không nói.
Khá lắm thần nữ, gần đây không có kẻ nào dám đề cập đến vấn đề này, đây là ý gì? Điền Chân cười lạnh, kéo tiểu tử kia đứng về phía sau lưng mình: “Tiểu Tàn là con ta, ta không muốn hắn đi, cầu xin bệ hạ giữ hắn lại.”
Hoán Thiên Nữ không chút hoang mang nhìn về phía Ma thần.
Thấy nàng vô cớ lấy con mình làm của riêng, Ma thần nhíu mày nói: “Phượng hoàng, tương lại của Ma giới quan trọng.”
Điền Chân nói: “Bệ hạ, con ta cũng quan trọng.”
Ma thần trầm ngâm, không tỏ thái độ gì.
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên ngoài của điện, là Lộ Băng Hà trong áo choàng màu đỏ đi vào: “Thần nữ mới tới Ma giới, chưa có chỗ nghỉ ngơi, nếu ở cùng bọn họ ở bên ngoài không khỏi chậm trễ, không bằng tạm thời để cho nàng ở lại tẩm điện của phụ hoàng, rồi sai người sửa sang thêm cung điện xong hãy chuyển vào, ý của phụ hoàng thế nào?”
“Thiên vương không cần lo lắng” Hoán Thiên Nữ cắt dứt lời hắn: “Ta vốn cũng hầu hạ tây điện hạ, giờ cũng không có chỗ nào đi, cầu điện hạ cho phép ta tiếp tục được hầu hạ bệ hạ.”
Điền Chân nghe thấy trong lòng nổi điên.
Tiên thiên thần nữ, ở cùng với bọn nàng bên ngoài sẽ chậm trễ. Lộ đại thiên vương, ngươi con mẹ nó thiếu khuyết tình thương của mẹ sao, đã vội vã cho cha ngươi ở chung với người khác?
Ma thần lên tiếng “Ừ”, không nói thêm câu nào.
“Ta suýt nữa quên, không được phép đi vào tẩm điện” Điền Chân kéo Lộ Tiểu Tàn, “Đi, chúng ta đi chơi, đi xa xa chút.”
Thấy hai người đi ra khỏi điện, Hoán Thiên Nữ nói: “Chuyện của Tiểu thiên vương …”
Ma thần ngăn lại: “Nói sau.”