Chàng Sinh Viên Và Cô Chủ Nhà Trọ

Chương 4: Sinh nhật và tỏ tình

Cuối tháng 9 là Sinh nhật N, mình nhớ N bảo ” em không thích mọi người tặng hoa tươi vì nó không để được lâu, em muốn thứ gì làm kỷ niệm” . Hôm ấy buổi chiều thằng Tú (bạn làng học Xây dựng – cho ai không nhớ) tới phòng mình chơi, mình liền rủ nó đi mua quà cho N. Hai thằng đi lang thang không biết mua gì vì chưa mua quà tặng con gái bao giờ , cuối cùng hai thằng vào siêu thị. Sau một hồi tìm kiếm mình quyết định mua tặng N một chậu cây hoa mini rất xinh xắn (hoa giả nhé nhưng giống thật lắm). Rồi hai thằng lại qua nhà cái Trúc (đứa con gái bạn cùng tuổi mình ở làng) nó ở gần trường Ngoại ngữ, nhờ nó gói quà. Trúc nó hỏi mình :

– Ông tặng ai?

– Tôi tặng em gái.-mình trả lời.

– Ông làm gì có em gái – Nó thắc mắc.

– Nó tặng con gái chủ nhà trọ – thằng Tú mách lẻo.

– Bạn gái ông à? – Trúc hỏi

– Không tôi coi như em gái thôi, tôi thấy quý mến chứ không yêu. – Mình thật thà nói.

– Vậy để tôi gói giúp ông – Trúc nói.

Ba đứa ra mua giấy gói, thắt nơ và một cái thiệp chúc mừng. Xong xuôi đâu đấy thì Trúc nó rủ đi ăn tối. Hồi ấy ở đấy nổi tiếng có món bánh mỳ bò. Bạn nào trước ở khu Thanh Xuân chắc biết. Tất nhiên mình trả tiền. Hic sau vụ này mất quá nửa tháng tiền ăn rồi, sau lại phải về xin ông T anh mình. Đi chơi tới tối mình và thằng Tú chào cái Trúc rồi đi về. Về nhà trọ thấy khá nhiều xe máy dựng kín sân và lối đi. Xe ga có, xe số có, mình nhận ra mấy chiếc xe của nhóm bạn trai chơi với N. Mình gọi N ra ngoài, lúc ấy N mặc áo cộc tay trắng, quần bò bó sát trang điểm nhẹ nhìn rất cuốn hút (N không thích mặc váy), mình đưa quà và bảo :

– Anh tặng em, chúc em sinh nhật vui vẻ!

N nhận quà xong nói:

– Cám ơn anh, mà hôm nay anh đi đâu giờ này mới về, vào đây sinh nhật với em,cả bạn anh nữa.

– Thôi anh ngại lắm, em vào đi, anh hôm nay cũng có việc phải đi với thằng bạn anh rồi. – mình từ chối.

– Mặc xác anh đấy, em vào. – N hậm hực bỏ vào.

Sau đấy mình với thằng Tú về nhà trọ của nó. Ra tới đường thằng Tú hỏi mình :

– Sao mày không vào sinh nhật em nó, tao thấy nó có vẻ thích mày.

– Tao không biết nó thích tao hay không, tao ngại lắm, trong đấy toàn nhà giàu, mình trai quê vào làm gì.-mình nói.

– Thế mày không thích nó à?- Tú hỏi mình.

– Tao không, quý mến như em gái thôi. Mình nhà nghèo cũng đừng chèo cao. – mình trả lời.

– Ừ cũng đúng, anh em mình dân quê, nhà nghèo không mơ được. – Tú gật gù nói.

– Mà tao thấy trong nhà lúc ấy có thằng đang theo đuổi N. – mình tiếp.

– Thế à, mày sợ à? Ha ha- Tú cười sặc sụa trêu mình.

– Mày biết tao hiền mà, thôi đi. – mình kết thúc câu chuyện.

Thật ra Tú nó trêu mình thế thôi. Bọn mình chơi với nhau thừa hiểu nhau. Tuy là dân tỉnh nhưng hồi ấy trẻ trâu không biết nghĩ nhiều, sống hết mình với mọi người. Bạn bè ai gặp va chạm hay cần giúp đỡ thì dù có đánh nhau đâm chém bọn mình cũng không ngại nhé( thật 100%, giờ thì chịu, ra đường trẻ trâu chửi mình cũng nhịn).

Hôm sau mình về thái độ N rất khác lạ. Chẳng thèm nói chuyện với mình. Mình cũng kệ thôi, coi như không có gì. Tới tối khi anh T về, mình mượn điện thoại anh T nhắn tin với N. Nội dung tin nhắn giữa mình và N (không nhớ chính xác lắm nhưng ý chính là đúng nhé, đã dịch ra những chỗ viết tắt-trước viết tin nhắn viết tắt lắm) :

Mình : Em giận gì anh à?

N : Em không, có gì mà giận.

Mình : Vậy sao thái độ lạ thế?

N : Anh có biết hôm qua Th (thằng theo đuổi N, – N không gọi bằng anh bao giờ) nó tặng em gì không? Nó tặng một bông hoa hồng đấy? Làm em ngại chết đi được, bọn bạn thì trêu.

Mình : Tặng thế có gì đâu, bình thường mà em.

(Mình thì chẳng hiểu gì về ý nghĩa của tặng hoa, nên vô tư nói).

Lúc lâu sau mới thấy có tin nhắn tới, tin nhắn rất dài.

N : Anh không biết tặng 1bông hoa hồng ý là “trong tim anh chỉ có mình em” à, nó muốn tỏ tình với em đấy, em biết nó thích em lâu rồi. Em chỉ coi nó như bạn bè, em không thích nó. Em bảo em chỉ nhận như đứa em gái nhận quà anh trai. Cái O thì bảo chị N có người yêu rồi, quà anh ấy đây này, rồi O nó mang hộp quà màu xanh cho mọi người xem (hộp quà mình tặng). Anh có biết em lúc ấy cảm thấy như thế nào không? Nửa vui nửa buồn. Anh vô tâm lắm anh biết không. Anh nhớ cái hôm em đi chơi về gặp anh trước cửa phòng trọ không, em giả vờ nói quan tâm tới Th để xem phản ứng anh thế nào, anh thì dửng dưng vô tư, lúc ấy em rất buồn. Anh không hề có tình cảm với em, anh chỉ coi em như em gái. Cái O nó bảo anh đẹp trai, lại hơi lạnh lùng nó muốn tán trêu anh xem được không, em đã cấm nó. Em đã mở quà của anh, dù không giá trị hay đẹp bằng những thứ em nhận được nhưng đối với em thì nó ý nghĩa nhất, em trân trọng nó nhất. Em thích anh lâu rồi đấy anh biết không, em nói xong rồi. Từ giờ em sẽ học cách quên anh, không thích anh nữa …. By by anh.

Mình ngớ người khi đọc xong tin nhắn ấy. Nhiều người nói N thích mình, nhưng mình chỉ nghĩ anh em quý mến nhau bình thường thôi. Mà mình trai quê nhà nghèo, N nhà khá giả thiếu gì những người theo đuổi, họ toàn trai Hà Nội mình sao lại được (dù có được cái mặt đẹp trai hơn chút). Nói thật tình cảm của mình tuy chưa đủ lớn gọi là tình yêu, nhưng khi đọc những dòng này mình cũng rất hồi hộp, tim đập nhanh, có lẽ mình cũng thích N mà không dám đối mặt với điều ấy (mình khá vô tâm). Mình không muốn N buồn, mình quyết định trả lời :

– “Anh xin lỗi em vì anh quá vô tâm , anh rất vui khi em nói ra những điều ấy. Đừng buồn nhé cô bé của anh. Anh cũng thích em đấy.”

Tin nhắn thì mình viết được thế thôi, chứ bảo nói trực tiếp thì không thể nhé, mình khá ngại khoản nói lời yêu thương hay ngọt ngào. Trả lời xong nhẹ cả người. Thôi kệ tới đâu thì tới vậy. Sau đấy mình và N nhắn tin cả đêm rất vui, cảm giác lần đầu có bạn gái thật phấn khích. Tới khi điện thoại có tin nhắn báo đã hết tiền trong tài khoản mới thôi. Dùng nốt tin 9119 để chúc em ngủ ngon rồi mình cũng đi ngủ khi trời gần sáng. (từ giờ gọi là em nhé).

Từ hôm ấy mình có bạn gái, gặp em mình thấy vẫn ngại ngại chưa quen, còn em thì rất vui, cười nói suốt. Hai đứa vẫn giấu mọi người nhé, nhất là gia đình N. Rảnh rỗi là đi dạo rồi đi tập thể dục với nhau, tối về thì nhắn tin rất nhiều, dù cách nhau có mấy mét.

Hôm 20/10 Hai đứa đi Công viên Nghĩa Đô (Cầu Giấy) chơi, hồi ấy công viên này chưa đông như bây giờ. Vào trong công viên toàn đôi yêu nhau. Mình mua hoa và quà tặng em. Mình nói với em :

– Em à, hôm nay sẽ là ngày đầu tiên chúng mình yêu nhau em nhé, từ năm sau cứ tới ngày này mình sẽ kỷ niệm ngày đầu tiên yêu nhau được không em? ( trước mặt mình vẫn ngại nói lời yêu nhé, chỉ tin nhắn mới nói được ).

– Vâng anh, mà anh không nói anh yêu em được à – Em trêu mình.

– Anh không khéo nói, không dẻo miệng nhưng tình cảm của anh là thật lòng, chân thành. – Mình thật thà nói.

– Em biết rồi, anh hơi lạnh lùng, vô tâm nhưng chẳng hiểu sao em lại yêu anh. Mình mãi bên nhau anh nhé. – N vui vẻ nói.

Sau đấy hai đứa nắm tay nhau, rồi ôm nhau. Tại đây mình lần đầu tiên hôn em, mình khá vụng về, em thì trước đã từng hôn (hôn thử nhé, kiểu dạy nhau cách hôn ấy, chứ chưa yêu ai) nên thuần thục hơn mình. Thật sự mình hồi ấy rất thích hôn em, cứ có cơ hội là mình lại hôn.

Từ hôm chính thức yêu nhau, hai đứa thường xuyên đi chơi bằng xe buýt, đi hết điểm này tới điểm khác khắp thành phố Hà Nội, ra cả ngoại thành như Cổ Loa, rồi Bát Tràng chơi.

———————

TruyenHD