Cả Nhà Là Yêu Quái Mình Tôi Là Con Người

Chương 33

Đạo trưởng Vấn Uyên không cố gắng tiến lên nữa, ngược lại nói: "Tôi biết Thanh Dương Quan chúng tôi dưới núi có không ít phòng ở, có thể miễn phí cung cấp cho các vị một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách để ở, chỉ cần đứa bé này lớn lên một chút có thể đến Thanh Dương Quan học tập là được. Tôi có thể truyền thụ cho nó tất cả pháp thuật của Thanh Dương Quan."

Lang Tiêu dù ngốc cũng không thể đưa con mình đến Thanh Dương Quan, tin tưởng ông ta còn không bằng tin tưởng cảnh sát, tốt xấu những cảnh sát kia đều mang theo chính khí, có độ tin cậy cao hơn.

"Đừng nghĩ cũng đừng mơ."

"Không có thương lượng à? Thanh Dương Quan của chúng tôi rất mạnh, là một trong hai phái lớn nhất của huyền môn hiện nay. Đối với yêu quái chính đạo như các vị, chúng tôi cũng rất hoan nghênh..."

Lần này không đợi ông ta nói xong, ông ta đã bị nhốt ở ngoài cửa lớn.

Đạo trưởng Vấn Uyên thở dài: "Khó khăn mới tìm được một người kế tục tốt như vậy, nếu sư huynh nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy tiếc nuối."

Ông ta có chút hiểu vì sao sư huynh nhất định phải đưa đứa bé ra ngoài vào thời khắc nguy cấp như vậy.

Không vội, đứa bé còn nhỏ, còn nhiều cơ hội để thuyết phục bọn họ.

Trong biệt thự rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, hai yêu quái nhất thời không nói gì, Hồ Nguyên Phi có chút bực bội, hôm nay không chỉ không tìm được chân gà, còn dẫn cả cảnh sát đến đây.

"Thật xin lỗi." Sống mấy trăm tuổi, ông lần đầu tiên xin lỗi một yêu quái khác. "Tôi lúc nãy không phải cố ý trốn chạy, đều do con người quá xảo trá, nói đến chỗ nào cũng đều có camera giám sát, chúng ta ra ngoài đều sẽ bị nhìn thấy. Tôi sợ sẽ liên lụy đến bà và đứa bé. Thế giới loài người thật rất nguy hiểm."

Ông vừa giải thích vừa cảm khái, ngẫm lại một ngày này trải qua còn có chút rùng mình sợ hãi.

Bây giờ thế giới loài người thật khiến ông có loại cảm giác bước đi gian nan, những thứ con người sáng tạo ra thật đáng sợ.

Lang Tiêu không trách móc ông, cũng không có tâm trạng trách móc gì, bọn họ bước vào lãnh thổ con người thì phải tuân thủ trật tự và quy tắc của con người. Huống hồ từ khi bà nhận nuôi đứa bé loài người này, bà đã ẩn ẩn cảm nhận được cuộc sống của họ sẽ khác biệt so với trước đây.

"Như bây giờ kết quả đã rất tốt rồi."

Thuận lợi làm thẻ căn cước, sắp có chỗ ở tử tế, duy nhất khiến bà lo lắng chính là tương lai của đứa bé.

Bà tuyệt đối sẽ không để con người mang con bé đi!

Cùng ông chạy trốn bên ngoài một ngày, buổi chiều lại thấy một phòng toàn người, Thanh Dao tuy không khóc nhưng cũng không thoải mái, có lẽ hơi đói bụng, hướng về Lang Tiêu đang ôm mình ngẩng đầu lên bắt đầu mυ'ŧ miệng, phát ra tiếng chẹp chẹp, thấy Lang Tiêu nhìn qua, con bé lại giơ tay lên tự vỗ vào bụng, ra hiệu mình đói bụng.

Lang Tiêu vội vàng đứng dậy pha sữa cho con bé.

Nhìn thấy bình sữa bột được mở ra, Thanh Dao nhanh chóng leo đến bên chân bà, tóm lấy chân của bà run run rẩy rẩy muốn đứng lên, chỉ là cố gắng một hồi vẫn lắc lư ngượng ngùng đặt mông ngồi trên mặt đất, con bé cũng không khóc, liền ngồi xuống tiếp tục ngửa đầu, miệng phát ra tiếng thúc giục vang dội.

"Hồ Nguyên Phi, nấu nước." Lang Tiêu ra lệnh cho Hồ Ly.

Khá lâu không nghe thấy người bên ngoài gọi mình như vậy, Hồ Nguyên Phi nhất thời còn chưa kịp phản ứng: "Gọi tôi hả?"

"Chính là ông đó."

Hồ Nguyên Phi nhảy đến bên người bà: "Lại muốn dùng yêu lực à? Tôi hôm nay vì chạy trốn con người cũng dùng không ít yêu lực." Oán trách nhưng vẫn đưa tay chuẩn bị dùng yêu lực nấu nước.

Lang Tiêu bất đắc dĩ trừng mắt nhìn ông một cái, đẩy ấm nước đã nấu nước ấm lên trước mặt ông: "Dùng cái này, nước dùng nước khoáng."

Nhóm dịch: Nhà YooAhin