Quyển 1 - Chương 13: Vong ân phụ nghĩa!
Ôn Hải quả nhiên ở lại Phạm gia, người Phạm gia đối với hắn nửa lấy lòng nửa giám thị chờ thời hạn một tháng tới. Bản thân biết là không thể nóng lòng nhưng trơ mắt nhìn Phạm gia được lợi, Bạch Tiểu Bích không nén nổi buồn bực trong người, ngày hôm đó dậy sớm mang điểm tâm đến cho Ôn Hải rồi lấy cớ phải mua đồ để ra ngoài.Những ngày gần đây hắn rõ ràng rất nhàn rỗi nhưng lại chậm chạp không chịu dạy nàng, cũng không biết hắn đang tính toán cái gì, sẽ cứu mình thoát khỏi nơi đây như thế nào? Nếu nàng manh động chẳng phải sẽ khiến Phạm gia nghi ngờ thêm sao? Bạch Tiểu Bích phát hiện mình không hiểu chút nào về Ôn Hải, bản thân có cảm giác như lạc vào mê võng. Bất tri bất giác đi qua mấy con phố liền cũng cảm thấy có chút mệt, vừa hay bên cạnh lại có một tửu lâu, nàng cúi người phủi bụi bẩn trên thềm đá rồi ngồi xuống nghỉ chân.
“Không gặp? Ta mới đi có mấy tháng mà nàng đã không nhận người rồi sao? Cũng không nghĩ đến ngày trước ta đã giúp đỡ Kim Hương lầu các ngươi bao nhiêu?”
“Vương công tử đừng nóng giận! Xin bớt giận, bớt giận, Hương Hương cô nương của chúng ta đã được một vị khách quí bao hết tháng rồi ạ, qui củ của lão nhân gia thì người cũng biết rồi, xin Vương công tử thông cảm, qua ít ngày nữa nhất định sẽ để Hương Hương mời rượu thỉnh tội với người.”
“Khách quí? Khách quí nào?” Vị công tử cười lạnh hỏi.
Bạch Tiểu Bích bị thanh âm ầm ĩ của bọn họ kinh động, ngẩng đầu nhìn lên mới biết đối diện chính là một tòa kỹ viện, tú bà đứng ở cửa hứa hẹn bồi tội với một vị công tử. Vị Vương công tử kia cũng thật lớn lối, nhất định phải gặp được người, hai bên tranh chấp không ngừng, vô cùng náo nhiệt khiến nhiều người đi đường vì tò mò mà dừng lại nghe ngóng.
Hai bên đang ầm ĩ thì một cỗ kiệu nhỏ với hai nha hoàn đi hai bên tiến tới.
Cỗ kiệu vừa hạ xuống, một phụ nhân mập mạp vịn tay nha hoàn đi xuống, chỉ tay vào vị Vương công tử, lớn tiếng mắng nhiếc. Thì ra Vương công tử này ở thành Nam cũng coi là con nhà giàu có, cố ý đi tới huyện nhỏ này trộm tình, không nghĩ tới lại vẫn kinh động cọp mẹ ở nhà, cũng không biết người nào báo tin cho nàng, Vương công tử vừa thấy phu nhân, cả giận mắng thầm mấy câu rồi phất tay áo bỏ về.
Nhìn bảng hiệu ‘Kim Hương lầu’ chói lóa, lại nghĩ tới hai người vừa rồi nhắc tới Hương Hương cô nương, trong đầu Bạch Tiểu Bích bất chợt hiện lên một bóng dáng, bất quá thì nàng là một cô nương trong sạch, từ nhỏ đã chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc, loại địa phương không đúng đắn như vậy không nên tới gần, để người khác nhìn thấy nhất định sẽ đàm tiếu không hay, nghĩ đến mình ngồi cũng đủ rồi, vội vàng đứng dậy muốn ra về.
“Chậm đã!” Tiếng người từ trong tửu lâu truyền ra.
Bạch Tiểu Bích định thần nhìn lại, nguyên lai là Vệ chưởng quầy, tuổi ngoài ba mươi, thân hình mập mạp, lúc phụ thân nàng còn sống cũng từng tới Bạch gia mượn bạc, hai năm nay tửu lâu ăn lên làm ra, cũng coi là người giàu có. Bạch Tiểu Bích nhận ra hắn, cúi người chào: “Vệ chưởng quầy!”
Vệ chưởng quầy chắp hai tay sau lưng, đứng trên bậc cửa nhìn xuống đánh giá nàng, nuốt nuốt nước miếng, cố ra vẻ lãnh khốc nói: “Ban ngày ban mặt ngươi lại ngồi trước cửa tửu lâu, cản trở việc làm ăn của ta, muốn đi là đi được sao?”
Nhớ ngày đó hắn vì muốn vay tiền phụ thân mà khép nép cùng nhún nhường, hiện tại bản thân lâm vào khó khăn, thái độ lập tức thay đổi, hoàn toàn không nhớ tới ân tình năm xưa, quả nhiên là đồ lang tâm cẩu phế. Bạch Tiểu Bích thầm mắng trong lòng nhưng không muốn gây sự nên ôn hòa nói: “Chưởng quầy nói gì vậy, ta ngồi cách cửa tửu lâu rất xa, không có cản trở sinh ý của ngươi!”
Vệ chưởng quầy cao giọng nói: “Ngươi nghĩ ta làm bậc cửa không phải tốn tiền sao? Ta đây phải sai người chở đá từ xa tới. Người khác ngồi không sao, ngươi ngồi sẽ khiến sinh ý tửu lâu ta bị ảnh hưởng!”
Hắn nói ảnh hưởng đương nhiên là ám chỉ mệnh khắc phu của Bạch Tiểu Bích, gương mặt thanh tú phút chốc đỏ lên, lạnh giọng nói: “Vệ chưởng quầy nói những lời này là có ý gì?”
“Cản trở việc làm ăn của ta chẳng lẽ không cần bồi thường sao?” Vệ chưởng quầy hừ lạnh một tiếng, con ngươi không ngừng đảo tròn, rất nhanh bày ra gương mặt tươi cười, giả mèo khóc chuyện nói: “Ta biết hiện tại ngươi cũng không có tiền, không phải cha ngươi có để lại cho ngươi mấy tòa nha sao? Nếu ngươi đã vào Phạm gia làm nha hoàn, mấy tòa nhà kia có giữ lại cũng vô dụng, không bằng…”
Bạch Tiểu Bích nghe vậy, vừa giận vừa tức, bất chấp lễ giáo mắng hắn: “Ngày trước nếu không phải cha ta cho ngươi vay tiền, ngươi sẽ có ngày hôm nay sao? Hiện tại cha ta vừa mới mất, ngươi đã nghĩ tới chuyện chiếm đoạt nhà cửa nhà ta, ngươi… còn là con người sao?”
Vệ chưởng quầy nghẹn họng, một hồi lâu mới nói: “Chẳng phải ngày trước cha ngươi thấy tửu lâu nhà ra có tiềm năng nên mới cho mượn tiền sao, cũng không biết đã kiếm được bao nhiêu từ tửu lâu nhà ta rồi a!”
“Kiếm được bao nhiêu?” Bạch Tiểu Bích cười lạnh nói: “Cha ta cũng không lấy của ngươi một đồng lợi tức nào, sao có thể gọi là kiếm lời được? Phụ thân ta đã sớm nhận ra ngươi là kẻ vong ân bội nghĩa cho nên mới không có ý định cho ngươi mượn tiền, ngày đó là ai nhiều lần cầu khẩn, nhiều lần tới nhà ta quì xuống van xin? Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết?”
Những người đi đường thấy hai người giằng co, tò mò kéo lại xem.
“Nha đầu mang mệnh khắc phu, hóa ra miệng lưỡi nhà ngươi cũng lợi hại lắm!” Bị nàng mắng tới tối tăm mặt mũi, Vệ chưởng quầy thẹn quá hóa giận, đùng đùng bước xuống kéo tay nàng.
Bạch Tiểu Bích dù sao cũng từng là một tiểu thư khuê các, trước đây nào có chuyện tranh chấp với người, bị hắn động chạm cũng có chút e sợ, nghĩ tới bỏ đi người khác sẽ nghĩ nàng sợ hắn, nhất thời ủy khuất, vừa tức vừa căm phẫn, ngây ngốc đứng đó.
Đang không biết phải làm thế nào thì một cánh tay khác từ đằng sau đã vươn tới nắm lấy cánh tay của Vệ chưởng quầy.
Bạch Tiểu Bích quay đầu nhìn lại, nhận ra người mới tới liền có chút ngẩn ngơ, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Vệ chưởng quầy dùng hết sức cũng không cách nào thoát ra được cánh tay của người kia, biết mình gặp phải cao nhân nhưng ỷ vào đám người chung quanh nên cũng không sợ, ngược lại còn trừng mắt nhìn người kia mắng: “Họ Diệp kia, đùng có chõ mõm vào chuyện của người khác.”
Nam tử một thân quần áo màu lam thanh nhàn, mỉm cười nhìn Vệ chưởng quầy, dùng cán quạt gõ gõ lên vai hắn nói: “Ở trên đường cái tranh chấp với một tiểu cô nương, Vệ chưởng quầy cũng thật có thể diện đi?”
Vệ chưởng quầy không chịu yếu thế, lớn giọng nói: “Là nàng ta ngồi ở cửa cản trở việc buôn bán của ta.”
“Chỉ ngồi nghỉ ở bậc cửa có một lát mà muốn người ta lấy nhà cửa bồi thường, chưởng quầy cũng thật biết cách buôn bán nha!” Nam tử nọ bước vào tửu lâu, nhìn ngó xung quanh một lát rồi nói: “Như vậy, chẳng lẽ những người tới tửu lâu ăn cơm cũng phải lấy cả đất đai sản nghiệp bồi thường sao?”
Đám người vây xem nghe vậy, vừa cười vừa lớn tiếng mắng chửi. Bạch Tiểu Bích cũng không nhịn được cúi đầu cười.
Nam tử nọ bước ra bậc thang, nhấc một chân đạp đạp mấy cái liền rồi nói tiếp: “Đá xanh làm cửa này cũng thật tầm thường đi!”
Vệ chưởng quầy vừa nhìn thấy người kia mang giày gấm thêu bằng chỉ kim tuyến thượng hạng, biết là mình chọc tới nhân vật có gia thế, còn tranh chấp nữa khó tránh rước họa vào thân, không cam lòng bỏ qua, nghiêm mặt cười lạnh nói: “Bất quá cũng chỉ là khách qua đường, vì cớ gì phải ra mặt giúp cho xú nha đầu kia? Cũng không sợ bị khắc chết? Không phải cũng chỉ là phường phong lưu phóng túng với hoa khôi kỹ viện thôi sao?”
Bạch Tiểu Bích lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.
Nam tử nọ cũng không tức giận, chỉ cười khẽ một tiếng, bất quá thì đám người vây xem lại không chịu để yên, không biết là ai lên tiếng nói: “Chẳng lẽ đêm qua Vệ chưởng quầy không phong lưu cùng với Thúy Nùng cô nương ở trong phòng sao? Khi dễ một tiểu cô nương không nơi nương tựa, cẩn thận bị báo ứng a!”
Vệ chưởng quầy trợn mắt, muốn mắng nhưng lại sợ làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống gia đình, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Bích, hung hăng vung tay áo nói: “Còn không mau cút đi!”
Bạch Tiểu Bích quay đầu nhìn nam tử nọ, hắn khẽ gật đầu ý bảo nàng nên đi.
Bạch Tiểu Bích vừa đi được chừng mười bước đã nghe thấy một tiếng ‘rầm’ nặng nề vang lên, chẳng là Vệ chưởng quầy muốn vào tửu lâu, chân phải vừa mới bước lên bậc thềm, thềm đá đang yên đang lành lại vỡ ra một mảng khiến hắn nhất thời trượt chân, ngã chỏng vó ra đường, trán va phải đá chảy cả máu. Đám người vây xem cười nhạo hắn lòng dạ hiểm ác nên mới phải chịu báo ứng, yên lặng tản đi bỏ mặc một mình hắn ở đó tức giận mắng chửi.
Bạch Tiểu Bích vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, thềm đá kiên cố làm từ đá xanh, mới vừa nãy nàng còn ngồi đó một lúc lâu, đang yên đang lành sao lại vỡ được?
“Không sao chứ?” Một cây chiết phiến vẽ tranh thủy mặc che kín tầm mắt nàng, “Ta đảm bảo không tới một tháng nữa tửu lâu của hắn sẽ phải đóng cửa.”
Không nghĩ tới hắn đi theo mình, vốn đáy lòng có chút chờ đợi được gặp hắn nhưng hôm nay gặp lại, Bạch Tiểu Bích đang tức giận, nào có tâm trạng để ý tới lời của hắn, liếc thấy có người đang đi vào hẻm, nhất thời càng cảm thấy khó chịu, không nói tiếng nào muốn rời đi.
“Tiểu nha đâu?” Nam tử khép chiết phiến, giơ tay ngăn cản nàng: “Cũng không cảm ơn ta sao?”
Từ ‘Bạch tiểu thư’ trở thành ‘Tiểu nha đầu’, lại thêm hành động mang ý khinh bạc của hắn, Bạch Tiểu Bích càng thêm giận: “Ngươi làm gì?”
Nam tử cũng không so đo với nàng, ngược lại cười hỏi: “Giận sao?”
Bạch Tiểu Bích sửng sốt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, tự thấy bản thân không có lí do gì giận dữ với hắn, hơn nữa hắn cũng cứu nàng tới hai lần, hối hận lắc đầu nói: “Không có, ta chỉ là đang nóng lòng, cho nên… Vừa rồi đa tạ công tử!”
Nam tử khó hiểu hỏi lại: “Nóng lòng?”
Hảo cảm dành cho hắn lần nữa dâng lên, Bạch Tiểu Bích nửa lấy cớ nói: “Ta muốn nhanh chóng học chút bản lãnh để báo thù cho phụ thân!”
“Qủa là cô nương có chí khí!” Nam tử khẽ cười tán dương, phất tay mở chiết phiến, thong dong bước về phía trước.
Hai người chậm rãi đi trong ngõ hẻm. Bạch Tiểu Bích nhớ tới đêm hôm đó hắn nắm tay nàng dẫn đi mà không kìm được đỏ mặt, bàn tay lặng lẽ co lại trong tay áo, do dự một hồi lâu mới ngập ngừng hỏi: “Công tử… họ Diệp sao?”
Nam tử đột ngột dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng nói: “Họ Diệp, Diệp Dạ Tâm!”