Sắc Lang Thượng Sai Giường

Chương 22

Đến đây hơn một tuần, Đường Tổ Trữ nhanh chóng quen thuộc với các kĩ sư RD.

Đường Tổ Trữ cũng không biết bạn trai hắn đã đem thân phận của hắn mà công bố đại chúng, hoàn tòan nghĩ là có duyên làm người một nhà, mới đến RD, mọi người liền hoan nghênh cũng đối xử tử tế với hắn. Kỳ thật, bản thân ai cũng tự biết thân phận của hắn, biết tốt nhất nên nịnh nọt hắn, về sau nếu công việc có vấn đề gì phải đối mặt với lão Đại của RD, Đường Tổ Trữ chính là phương pháp để hòa hõan rất tốt.

Ở bên cạnh Lâm Kiệt, lượng công việc phải làm vượt qua tưởng tượng của Đường Tổ Trữ vài lần, chỉ trong ngay tuần đầu tiên, hắn dường như tăng ca mỗi ngày cùng Lâm Kiệt.

Trong công ty hắn cũng không óan giận với Lâm Kiệt điều gì, nhưng mà một lúc về đến kí túc xá, hắn luôn theo Lâm Kiệt vào nhà, ăn đồ ăn khuya mà Lâm Kiệt gọi, sau khi ăn no lại nằm trên đùi Lâm Kiệt phàn nàn công việc thật nhiều mệt mỏi quá, kêu công ty không cần tiếp tục bóc lột hắn.

Lâm kiệt sẽ bảo rằng, lượng công việc thế này đã là gì, là đàn ông thì phải gánh vác, nhanh chóng tự mình điều chỉnh, thích ứng với tiến độ khẩn trương của RD càng sớm càng tốt.

Sau đó hơn một tuần nữa, Đường Tổ Trữ đã nuôi được thói quen tốt đẹp sau khi ăn xong nằm gối đầu trên đùi Lâm Kiệt phơi bụng xem TV, bởi vì ghế sô pha của Lâm Kiệt siêu lớn siêu mềm, gối đầu trên đùi lâm Kiệt vô cùng thoải mái.

Hôm nay, cuối cùng RD cũng kịp thời đem máy bay THK8006 hiện đại hoàn hảo giao cho khoa học kĩ thuật Lĩnh Đông, tổ THK thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Tôm Nhỏ còn kéo Đường Tổ Trữ sang một bên nghìn lần cảm tạ.

Tôm Nhỏ cảm ơn cái gì? Đường Tổ Trữ chính hắn hoàn toàn ở ngoài cuộc.

Kỳ thật Đường Tổ Trữ vừa nhậm chức, cả tổ THK liền tìm cách lôi kéo tình cảm của hắn, sau đó nhờ hắn báo cáo kết quả thí nghiệm thay, Đường Tổ Trữ còn sung sướиɠ cho rằng thông qua hắn, báo cho Lâm Kiệt là trình tự làm việc bình thường.

Mà hôm nay, hắn cùng với Lâm Kiệt cuối cùng cũng không cần tăng ca .

Buổi tối cơm nước xong, hắn lại gối đầu lên đùi Lâm Kiệt như thường lệ, hai người xem TV.

"Tử Lâm Kiệt, thư kí trước của anh chuyển đi đâu rồi?"

"Lúc trước tôi không có thư kí."

"A? vậy công việc hiện tại của tôi thì ai làm?"

"Tôi."

"Không thể chứ!"

"Nghi ngờ à?"

"Không nghi không được! Công việc của tôi nhiều như vậy, của anh lại không ít. Anh cả ngày chạy tới chạy lui ở chi nhánh, làm thế nào mà chịu được một khối lượng công việc lớn như vậy?"

"Sự thật như thế a. Làm việc chỉ cần có phương pháp, làm ít công to với tôi là chuyện thường như cơm bữa."

"Vậy để tôi làm thư kí làm chi?"

"Tôi cũng không muốn bạn trai tôi ở quá xa. Hơn nữa, hạn ngạch công ty còn để một giám đốc điều hành thì có hai thư kí tương ứng, các giám đốc điều hành đều có thư kí, chỉ tôi không có, nếu muốn tìm, tôi đương nhiên tìm cậu."

Lâm Kiệt nói xong liền lấy tay xoa xoa bụng Tổ Trữ.

". . . Thật thoải mái. . . Không đúng. . . Ăn no rồi sờ bụng, bụng sẽ to ra, đừng sờ nữa."

"Đó là kiểu mê tín gì thế?"

"Anh trai tôi nói a, mẹ tôi cũng nói như vậy."

"Có cơ sở khoa học không?"

". . . Không có. . ."

Lâm Kiệt nhéo mũi A Trữ lắc lắc : "Vậy mà cậu còn tin? Thua việc được giáodục ở Mỹ của cậu!"

"Vậy mà không có vấn đề gì! A. . . Mau không tức giận. . . Buông ra!"

Leng keng.

Tiếng chuông cửa vang lên .

"Này, đi mở cửa đi." Lâm Kiệt nói xong, xoa nhẹ đầu A Trữ.

"Đây là nhà anh nha, vì cái gì mà tôi phải đi mở cửa?" A Trữ đang thoải mái, không muốn đứng dậy .

"Cậu đè nặng chân tôi, giờ tôi đứng dậy thế nào?"

Leng keng.

"Anh có người làm ở nhà không?" A Trữ hơi hơi nâng người lên, để Lâm Kiệt chuẩn bị đứng dậy mở cửa.

"Không có."

Nhà của Lâm Kiệt là kiểu ba phòng hai gian, so với hai phòng một gian của Đường Tổ Trữ lớn hơn nhiều.

Lâm Kiệt mở cửa.

Tìm đến gã chính là Lưu Dịch. Lâm Kiệt hơi hơi kinh hãi.

Không muốn để A Trữ gặp phải Lưu Dịch, Lâm Kiệt lách người ra trước cửa, giữ cánh cửa khép hờ.

"Cậu tới làm gì?" Lâm Kiệt đối mặt với Lưu Dịch cùng chiều cao, sắc mặt thực bình thường, không sợ hãi, không lạnh lùng hay khó chịu, không mừng vui, tựa như đối đãi với bạn bè thông thường.

Lưu Dịch từ từ nói: "Em chỉ là muốn đến gặp anh. A Kiệt. . . Em. . . Em nghĩ đến anh. . ."

"Nhưng tôi không muốn cậu." Lâm Kiệt mỉm cười.

Phiền muộn ngập trên gương mặt anh tuấn của Lưu Dịch, xấu hổ cười nói: "Xem ra, anh vẫn sống rất tốt."

"Khi nào thì kết hôn? Hay là đã kết hôn?"

Thái độ đối đáp của Lâm Kiệt thật sự chỉ như cùng bạn bè cũ trò chuyện, Lưu Dịch có chút chịu không nổi, đưa tay nắm chặt cổ tay Lâm Kiệt.

Lưu Dịch cầu xin: "A Kiệt, chúng ta vào nhà nói chuyện được không?"

"Trong phòng này đã không còn vị trí của cậu ." Lâm kiệt thản nhiên đáp.

"A Kiệt. . . ." Trên mặt Lưu Dịch tràn đầy khẩn cầu.

Cánh cửa phía sau lâm Kiệt đột nhiên mở rộng, Đường Tổ Trữ kiễng mũi chân ngó đầu ra sau vai Lâm Kiệt.

"Tử Lâm Kiệt, bạn của anh a? Tại sao không mời người ta vào ngồi?"

"Cậu muốn tôi để bạn trai cũ vào nhà thật sao?" Lâm Kiệt dùng bả vai hất hất cằm Đường Tổ Trữ.

Lưu Dịch không dám tin nhìn hai người trước mặt. Lâm Kiệt nghiêng đầu nhìn thấy nét mặt dịu dàng chưa từng thấy ở người kia, chính gã cũng chưa từng gặp qua.

"Bạn trai cũ. . . Đây là nhà anh, tự anh quyết định, tôi phải về đây."

A Trữ không phát hiện vẻ thối thối trên mặt hắn đúng không? Lâm Kiệt muốn cười phá lên.

Đường Tổ Trữ nghiêng mình lách qua hai người kia, chạy tới trước cửa nhà mình, tra chìa khóa rồi đóng sầm cửa. Hắn rất không thích!

Cảm giác khó chịu của hắn Lâm Kiệt hòan tòan cảm nhận được.

Thu lại tầm mắt, gương mặt Lưu Dịch thóang qua ánh mắt cô tịch đập vào tầm nhìn của gã.

Lâm Kiệt thở dài: "Cậui không cần như vậy. . ." Dù sao, từng cùng ở chung một chỗ với người này năm năm cũng không phải không có tình cảm.

Lâm Kiệt hơi hơi nhíu mày, giọng điệu an ủi: "Cậu đã quyết định cùng phụ nữ ở chung một chỗ, nên đừng đến đây tìm tôi an ủi, hãy tìm bà xã của cậu ấy.

Cậu biết rõ tôi, một lòng trung thành, không muốn bị phản bội, trong đó chỉ cần một chút phá hoại, kết quả chỉ có thể là gương vỡ không lành. Tôi càng không thể là đối tượng an ủi mà cậu tìm kiếm . . .

Cậu đã chọn cùng cô gái kia kết hôn, cậu phải gánh vác tất cả trách nhiệm lẫn nghĩa vụ, bởi vì đó là chọn lựa của cậu."

"Em hối hận!" Lưu Dịch tiến lên gắt gao ôm chặt lấy dáng người đã vô cùng quen thuộc, kích động rơi nước mắt: "Từ đầu tới cuối em chỉ yêu anh."

"Không kịp nữa rồi, Dịch. Không kịp nữa rồi."

"Em sẽ ly hôn cùng cô ấy, em còn yêu anh, rất nhớ anh rất nhớ anh. . . ."

Lâm Kiệt vỗ vỗ lưng Lưu Dịch, chậm rãi đẩy người ra.

" . . . Nếu chỉ là muốn nhìn một chút, cậu đã xem rồi, hiện tại tôi tốt lắm. Nhưng chúng ta không có khả năng quay lại quá khứ, cậu và tôi đều hiểu rõ. Cậu đi đi."

"Kiệt. . . ."

"Tôi yêu A Trữ, chính là người vừa rồi cậu gặp qua. . . . Không hề yêu cậu."

Cứ vậy đi. . .

Lâm Kiệt không để ý tới Lưu Dịch đang ngây người, vào nhà lấy chìa khóa, ra khỏi cửa, leng keng trước mặt Lưu Dịch, đến trước của nhà Đường Tổ Trữ, tìm được chìa cần tìm, mở cửa rồi bước vào trong, đóng cửa lại, đem hết thảy quá khứ vĩnh viễn nhốt bên ngoài.