Chương 4
Từ sau khi Tô trợ lý đâm bị thóc, chọc bị gạo, thành tích tháng này của bộ nghiệp vụ thẳng tắp tăng lên, điều này khiến cho tâm tình của Bảo quản lí liên tục tốt trong nhiều ngày. May mắn rằng không rõ chân tướng, Bảo quản lí hoàn toàn không biết đây là thành quả do Tô trợ lý cáo mượn oai hùm, nếu không thì hậu quả khó lường. Nhưng mà, Bảo quản lí vẫn cảm thấy trợ lý mới của hắn có chút khác lạ. Tô trợ lý có thể là có năng lực, nhưng thái độ quá mức kì quái.Được rồi, xem ra vị Bảo quản lí này của chúng ta thật là quá mức cường tráng. Thử hỏi có người nào lại thích đối mặt với một kẻ cả ngày chọc vào nỗi đau của mình đây? Mà Bảo quản lí cường tráng, vĩ đại của chúng ta phản kích đối với trợ lý tâm huyết của hắn kia luôn luôn là: “Ha ha, là tôi cứu vớt cậu, mau tới dập đầu tạ ơn đi.” “Này, nếu không phải tôi điều cậu sang đây, cậu sớm đã trong đám người xếp hàng đợi việc rồi!”
Thế nên đừng trách ý xấu nho nhỏ của Tô trợ lý.
“Tô trợ lý, cái ly quái quỷ gì ở trên bàn của tôi đây?” Hôm nay, Bảo quản lí đặc biệt im lặng nhìn chằm chằm cái ly xuất hiện ở trên bàn.
Tô trợ lý đẩy đẩy mắt kính: “Trà hoa cúc mật ong. Hoa cúc trắng loại cao cấp được chọn lọc kĩ càng cộng thêm pha chế cẩu kỷ, đợi nước ấm sau đó thêm vào mật ong rừng tươi, thanh nhiệt trừ hoả bổ khí bổ máu bài độc dưỡng nhan…”
Bảo quản lí chán ghét nhíu mày: “Đem đi đem đi!”
Tô trợ lý bộ dạng vì nước vì dân nói: “Hôm nay lại có khách hàng muốn đến công ti, cho nên xin quản lí hôm nay nhất định phải ôn hoà nhã nhặn.”
Bảo quản lí phất phất tay: “Tôi biết rồi.”
Thế là Tô trợ lý nhe răng cười: “Vậy, quản lí, có muốn uống trà hoa cúc mật ong không?”
Bảo quản lí vô cùng khó chịu, trợ lý này cũng quản quá rộng đi? Thế là Phát ngoan tiên sinh biến thân, giọng điệu có chút hung hăng nói : “Đã bảo là không cần rồi, tôi ghét nhất cái thứ đồ ngọt này! Ghê tởm chết đi!”
“Nhưng mà…” Tô trợ lý chau mày.
“Không có nhưng nhị gì hết!” Phát ngoan tiên sinh đứng dậy, nhét cái ly vào trong tay Tô trợ lý, đẩy cậu một cái, “Mau đem đi, không được ảnh hưởng đến tôi làm việc!”
Trong tay Tô trợ lý còn có tài liệu, bất ngờ bị đẩy như thế, hơn một nửa ly trà hoa cúc mật ong đổ lên trên giấy tờ.
Này thì Phát ngoan tiên sinh nổi giận thật rồi, áp thẳng Tô trợ lý lên tường : “Tôi nói rồi cậu sao cứ như vậy, tài liệu cũng cầm không xong! Đừng tưởng rằng cậu tài giỏi là không sao, vụ làm ăn ngày hôm nay nếu xảy ra chuyện, tôi thật sự sẽ fire* cậu!”
Tô trợ lý bị dọa sợ, ấp úng nói: “Cái này, đây là bản sao văn kiện cần lưu trữ, vẫn còn có thể photo lại thêm một bản nữa…”
Phát ngoan tiên sinh sửng sốt một chút, có phần bực bội nói : “Tôi quản cậu cái gì sao chép tài liệu, tôi cho cậu biết…” Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Tô trợ lý đầu cúi xuống, lại run nhè nhẹ. Phát ngoan tiên sinh có chút choáng váng, cậu nhóc này không phải là bị mình dọa khóc đấy chứ?
Thứ cho não của cường tráng tiên sinh cần được bồi bổ thêm, Tô trợ lý nhà ta là bị chọc tức. Chưa thấy qua người không nói lý lẽ như thế, rõ ràng là chính mình đẩy người khác, thế mà lại còn phát cáu trước.
Trớ trêu làm sao, đúng lúc này Phỉ Vũ tiểu thư gõ gõ cửa, đi đến: “Quản lí, Vương tiên sinh đến rồi…” lời còn chưa nói ra miệng, Phỉ Vũ tiểu thư đã bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi. Chỉ thấy Phát ngoan tiên sinh đang đem tân trợ lý đáng thương áp lên trên tường, mà trợ lý tiên sinh đúng là bộ dạng run rẩy, trên sàn nhà còn có tài liệu rải rác cùng một cái ly vỡ tan. Chẳng lẽ là Phát ngoan tiên sinh muốn đánh… chữ “người” còn chưa nói, trợ lý tiên sinh liền giải thích.
“Không được… Thật khiếm nhã!” Trợ lý tiên sinh thống khổ gào thét.
Phát ngoan tiên sinh ngẩn người. Hồi lâu, lúc hắn kịp phản ứng lại, nhìn thấy bọn cấp dưới đang nơm nớp lo sợ đứng đầy ngoài cửa, còn có, một vị khách hàng béo mập có chút quen mắt.
Thế là, vụ khiếm nhã kinh hoàng cửa công ty M đã phát sinh như vậy.
Bảo tiên sinh hoàn toàn nghĩ mãi mà không ra trợ lý mới đáng sợ kia của hắn sao có thể làm ra chuyện tình đổi trắng thay đen như vậy. Sau đó hắn bị Bảo chủ tịch vội vàng gọi về nhà, bởi vì cự tuyệt không thừa nhận sự kiện vô lễ môn mà bị cấm túc.
“Còn muốn nguỵ biện, cái vị giám đốc Vương có mặt ở đó là cháu trai của một người bạn lâu năm của mẹ mày, anh ta đã kể cho tao nghe sự việc lúc đó rồi!” Ông Bảo giận đến dựng râu trợn mắt.
“Cha, con thật sự không có, là trợ lý kia vu cáo hãm hại con! Con trở về rồi sẽ đuổi việc cậu ta ngay lập tức!” Phát ngoan tiên sinh còn đang nổi cáu.
Ông Bảo bạo phát, đập bàn một cái: “Tao thấy mày hẳn là đã để ý con nhà người ta từ lâu rồi đi? Cậu ta ở chi nhánh công ty, việc gây khó dễ có phải cũng có phần của mày hay không?”
“Sao có thể!” Bảo quản lí vội vàng cãi lại.
Ông Bảo nghiêm giọng nói: “Tóm lại cậu ta coi như là một nhân tài, đừng để cho tao biết mày gây khó dễ cho cậu ta, mày đúng là đồ nghiệt tử!”
Thế là nói chuyện ra về chẳng vui, M Bảo quản lí công ty xin nghỉ phép một tuần, lý do: xem xét lại bản thân.
Giờ phút này, Tô trợ lý thật sự là hối hận chết đi được. Thực không biết mình lâm thời nảy lòng tham tâm huyết dâng trào đến tột cùng là muốn ghê tởm ai, chờ đến lúc cậu suy nghĩ cẩn thận mới biết được không tốt, vị Bảo quản lí này cũng không phải người thường. Người ta là nhị thiếu gia ngậm thìa vàng trong miệng, chủ tịch chính là cha hắn!
Tô tiên sinh ngửa mặt lên trời thở dài, kỳ thật cậu một chút cũng không muốn bỏ công việc của mình. Tạm không nói đến trước đây đã vất vả biết bao thi vào công ty M, có bao nhiêu khó khăn cùng thất bại, thậm chí cậu còn vì công việc này mà mất đi người yêu nhiều năm. Đơn giản mà nói hiện tại chỉ là làm trợ lý, nhưng đối với cậu tôi luyện cũng rất nhiều. Hơn nữa Bảo quản lí coi như là người tài giỏi, theo hắn cũng học được không ít. Cậu còn hi vọng sống thật tốt, có thể một ngày nào đó khả năng dựa vào chút tích lũy ấy leo lên một chức vụ mới. Một chút ý nghĩ duy nhất có thể an ủi cậu muốn cứ như vậy hoàn toàn sụp đổ, giống như vừa ra khỏi một vở kịch hoang đường.
Ban đêm, đã lâu rồi Tô tiên sinh mới lại bị mất ngủ lớn mật tập kích. Tô Lạc nằm ở trên ban công phòng cho thuê nhỏ cửa mình nhìn ráng chiều nhuộm cả bầu trời, bất chợt vô cùng nhớ đến một người khác ở cái thành phố này. Người kia trên ban công có cây màu xanh biếc, trong phòng còn nuôi một con chuột hamster béo ú cùng con rùa đen ham ngủ. Mà ngôi nhà kia, từng là bọn họ, của bọn họ.
Tô Lạc nghĩ rồi nghĩ, chậm rãi nở nụ cười, cười đến lòng có chút xót xa. Ah, học trưởng, em rất nhanh sẽ không còn gì cả, cũng là báo ứng phải không?
———-
Nhưng mà có vẻ truyện ta dịch không hay hay sao ý mà chả thấy nàng nào com cho ta vậy? T^T
Các nàng ko com chắc ta chả có động lực mà edit tiếp đâu :-