Chương 29
Trên đường đi đến nhà hàng XX, bầu không khí thật ngượng ngùng. Dường như hình thức hai người bình thường ở chung chính là bầu không khí ngượng ngùng.Tô Lạc kỳ thật cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại nói như vậy, chỉ là nháy mắt tâm huyết dâng trào, hi vọng đó chính là thật sự. Loại ý tưởng cổ quái này khiến cho tay cậu đều muốn run rẩy lên, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển(trời đất đảo lộn). Bảo Chiếu kỳ thật cũng không hiểu mình đang mừng thầm cái gì, thậm chí bắt đầu sinh ra ý tưởng “Dứt khoát cứ như vậy đi”. Bất quá ngẫm nghĩ lại, thích, kỳ thật cũng không có gì mà, dù sao hai người đều là độc thân.
Cuối cùng, Bảo Chiếu vẫn là đột nhiên mở miệng: “Thật ra, tôi chỉ là không biết làm thế nào đối mặt với bọn họ, không biết tự mình xử lí thế nào mà thôi.”
Tô Lạc bĩu bĩu môi, nói một tiếng: “Ngu ngốc.”
Hai người đều có suy nghĩ riêng, hoàn toàn không biết trong phòng ăn chuyên dụng cho ông chủ nhà hàng XX đang là một mảnh rối loạn.
“Anh ơi anh ơi, làm theo kịch bản này sao?” Dung Hạ cầm lấy lời thoại xoay vòng vòng.
Quản lý nhà hàng Tiểu Xuân cuối cùng không đáng choáng váng, bày ra một bộ dáng quả quyết : “Chuyện đến trước mắt rồi em khẩn trương cái P a!”
Dung Hạ bĩu môi: “Em là gọi anh Bảo, không phải Dung Tiểu Xuân.”
Quản lý nhà hàng Tiểu Xuân nổi khùng lên : “Dung Tiểu Hạ, anh cảnh cáo em đừng có không biết lớn nhỏ!”
Dung Hạ liền chống nạnh: “Dung Tiểu Xuân, tên em là Dung Hạ, anh không được gọi bừa.”
Quản lý nhà hàng Tiểu Xuân đuổi gϊếŧ hắn: “Hôm nay anh sẽ thay Dung gia tiêu diệt tên nghịch tử em. . .”
Ông chủ Bảo ở một bên nhìn hai anh em gà bay chó sủa(náo loạn) này, thế nhưng khẽ thở dài một cái. Có thể bị loại biểu hiện giả dối này lừa bịp, em trai mình thật là có đủ ngây thơ ngu xuẩn.
Lúc Bảo Chiếu cùng Tô Lạc đến nhà hàng XX, cái gọi là tổ ba người BT(biếи ŧɦái) đã vào vai diễn.
Chỉ thấy Bảo anh vẫn là một bộ dạng khí thế cường đại ngồi ở trên ghế đầu : “A, Tô trợ lý, đã lâu không gặp.”
Tô Lạc có chút luống cuống, nhưng vẫn hướng Bảo gia đại ca vuốt cằm nói : “Chào ông chủ Bảo.”
Bảo anh hơi hơi cúi đầu, nhếch môi lộ ra một nụ cười hơi hơi trào phúng : “Tô trợ lý thật sự là khách khí mà. Nếu không, vẫn là kêu anh giống Chiếu Chiếu đi.”
Bảo Chiếu ở một bên nhíu mày: “Anh, anh có ý gì.”
Dung Hạ lành lạnh nói : “Cũng không có gì, tôi chỉ là nói cho anh cậu biết hai người các cậu đang kết giao.”
Bảo Chiếu trong nháy mắt đó có chút kinh ngạc lạ lùng, rồi lại cố chấp nhịn xuống, chỉ là kéo lấy Tô Lạc ngồi xuống.
Tô Lạc cũng không phải dễ bắt nạt như vậy, cậu cười nói với Dung Hạ : “Đã làm phiền anh rồi, tôi với quản lí còn đang không biết mở miệng với anh hai thế nào đâu.”
Bốn người khác toàn bộ sửng sốt, Bảo Chiếu có chút che dấu thanh khụ một tiếng. Trong mắt Bảo anh hiện lên tia sáng có chút hứng thú, mà anh em nhà họ Dung thì trong mắt toát ra vài phần kinh ngạc. Bất quá, quản lý nhà hàng Dung giỏi dàn xếp vẫn là nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, nói: “Tiểu Hạ cuối cùng cũng về nước, hi vọng chúng ta còn có thể giống như trước đây.”
Dung Hạ đối với anh hắn dường như không có gì cảm kích: “Cái gì giống như trước kia đây, hội đồng mình thầm mến hả?”
“Dung Hạ!” Bảo anh lạnh giọng chặn lại.
Dung Tiểu Xuân thật là không để ý đến em trai cố tình gây sự, thu xếp mang thức ăn lên, liền yên lặng ngồi ở một bên.
Một bữa tiệc tẩy trần này thật là khiến người ta khó chịu vô cùng, bầu không khí quái gở, bí mật muốn nói lại ngừng. Tô Lạc trừ bỏ ở một bên an phận làm bình hoa(làm cảnh) gắp cho Bảo Chiếu vài món ăn, xém chút nhanh chóng bị bầu không khí này đè nén xuống muốn chết đi.
“Tiểu Hạ mấy năm nay ở nước ngoài thế nào?” Bảo anh đánh trước tiên phá tan không khí trầm buồn.
Dung Hạ cười cười, vô tình hay cố ý liếc Bảo Chiếu một cái: “Như cũ thôi.”
“Chiếu Chiếu nhà chúng tôi trái lại rất nhớ cậu đấy.” Bảo anh tựa hồ đang nhớ lại chuyện gì thú vị, cười nhẹ một tiếng.
Dung Hạ gật gật đầu: “Đúng vậy, nhớ em đến cả quen bạn trai cũng không có thông báo một tiếng.”
Bảo Chiếu sắc mặt không có gì tốt, miễn cưỡng nói : “Kết giao không lâu, chưa kịp thông báo.”
Bảo anh tiếp nhận khăn ướt quản lý nhà hàng Tiểu Xuân đưa cho chậm rãi lau tay, nói : “Chiếu Chiếu, bạn trai cái gì, có chút không thích hợp đi.”
“Anh có ý gì ?” Bảo Chiếu tựa hồ bị thái độ của hai người trước mắt này khiến cho muốn hồ đồ.
Dung Hạ cười lạnh một tiếng: “Bị ông già nhà cậu biết, còn không náo loạn đến lộn xộn cả đi.”
Bảo Chiếu mặt xanh mét, xem ra là bị làm cho tức giận: “Tự tôi sẽ xử lý, làm phiền cậu lo lắng.”
Dung Hạ dường như là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đứng lên nói : “Không phiền tôi lo lắng? Tôi tại sao phải vì loại người ngu xuẩn như cậu lo lắng!”
Dung Tiểu Xuân muốn đi ngăn cản em mình, lại bị ông chủ Bảo giữ lấy tay.
“Năm đó lúc cậu thích tôi tại sao không nói ra hả, không phiền tôi lo lắng? Tôi nếu như không bởi vì. . . Tôi tại sao ra nước ngoài?” Dung Hạ trừng mắt Bảo Chiếu, ánh mắt cơ hồ là oán hận, “Lúc tôi đang thay cậu lo lắng thì cậu trốn ở cái xó xỉnh nào vờ ngớ ngẩn đây? Tôi nghĩ đến cậu một ngày nào đó sẽ hiểu, nhưng mà cậu có tiểu tình nhân, cậu cũng không phiền đến tôi quan tâm! Bảo Chiếu, đây chính là suy nghĩ của cậu sao?”
Gần như là sấm sét giữa trời quang! Bảo Chiếu cả người ngẩn tại chỗ.
Dung Hạ hoàn toàn là không kiểm soát, hắn lạnh giọng nói: “Tôi ở nước ngoài nhiều năm như thế, cậu vẫn là cái dạng thờ ơ lạnh nhạt như vậy, khi tôi chết thì sao? Tôi nghĩ đến cậu là do dự, tôi chỉ có thể dựa vào người khác biết tin tức của cậu. Thế nhưng, tôi đã trở về, tôi trở về mới phát hiện cậu căn bản chỉ là chậm chạp ngu xuẩn mà thôi!”
“Không, không phải!” Bảo Chiếu cơ hồ phát không ra tiếng để phản bác. Mấy năm nay, đáy lòng giấu bí mật sâu nhất, mình cũng không dám thừa nhận bí mật, sao có thể bị nói chịu không thấu như vậy đây?
Dung Hạ cười lạnh: “Vậy cậu chính là thật lòng thích tiểu bạn trai Lạc này? Thích đến muốn người trong nhà thừa nhận sao?”
“Tôi. . .” Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn lại ở đây, Bảo Chiếu không ngờ là một chữ cũng nói không nên lời. Tôi không phải yếu đuối không phải chậm chạp, tôi chỉ là cẩn thận quá mức, thật cẩn thận đến không biết lo liệu thế nào mới tốt. Tôi không phải không quan tâm, tôi là không dám hiểu không dám đi hỏi. Tại sao thứ tôi quý trọng nhất, lại có thể bị cậu vứt bỏ như vậy đây?
Được rồi, xem ra ý thức của Bảo quản lí còn chưa có quay về.
Tô Lạc cuối cùng nhìn không được. Cậu cầm lấy tay Bảo Chiếu, nói với Dung Hạ : “Một vừa hai phải thôi, khi dễ anh ấy như thế có thú vị không?”
“Có chứ, bởi vì tôi oán hận cậu ấy.” Dung Hạ cười nói.
Tô Lạc quay sang, ôm cổ Bảo Chiếu lập tức hôn xuống, nụ hôn nồng nhiệt cách thức tiêu chuẩn trần trụi, dọa đến Bảo Chiếu, cũng khiến ba người khác sợ ngây người. Hơi thở mập mờ quấn lấy nhau, tựa hồ khiến cho Bảo Chiếu bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy người nọ dường như có vô tận ôn nhu cùng an ủi. Mà bên kia, Dung Hạ hàm răng nghiến đến kêu ken két.
“Anh mắng anh ấy chậm chạp, vậy anh có đủ dũng khí làm như vậy không?” Tô Lạc cuối cùng là cười yếu ớt nói.
=== ====== =========