“Ây!!! Lại đóng cửa rồi!” Đỗ Viện Viện nhíu mày nhìn bảng thông báo, sau đó cô ấy quay đầu lại hỏi nhân viên bảo vệ trường học với vẻ mặt nghiêm túc: “Chú bảo vệ, ở đây phải đóng cửa mấy ngày? Sáng sớm mọi người đều đã đi ra ngoài rồi!”
“Trường học cũng vừa nhận được thông tin khẩn ở bên trên.” Sắc mặt của nhân viên bảo vệ cỡ tuổi trung niên vô cùng nghiêm túc, sau đó vội vàng nói với bọn họ: “Không biết phải đóng cửa đến khi nào, dù sao thì các em cứ ngoan ngoãn đợi ở trong ký túc xá là được rồi, những người đã rời đi trước đó sẽ được chủ nhiệm lớp gọi điện thoại bảo họ về sớm một chút.”
Ba người không còn cách nào khác đành phải chán nản đi bộ đến căn tin, Đỗ Viện Viện nói: “Gần đây tràn ngập tin tức về việc thành phố bị cách ly, sáng nay mẹ tớ gọi điện cho tớ, nói rằng thành phố nơi tớ ở đã tiến hành cách ly vào tối hôm qua, nói là để phòng ngừa virus đột biến mới.”
“Nhà của chúng tớ bên kia cũng đã cách ly lâu rồi.” Liễu Tiểu Hải nói: “Tớ và Tiểu Nịnh đều nhờ vào thư giới thiệu của trường mới được thả ra.”
Đỗ Viện Viện đột nhiên hạ giọng nói: “Tớ cảm thấy chắc có lẽ là do có cuộc đảo chính nào đó! Tớ nghe nói giáo sư dạy chế tạo súng ở trường đại học của chúng ta đã bị dẫn đi hai tháng rồi.”
Liễu Tiểu Hải nhíu mày nói: “Nếu như nói như vậy thì sinh vật kia của giáo sư Lư cũng đã bị đem đi từ lâu rồi.”
“Có phải là lão già biếи ŧɦái luôn làm những quy tắc ngầm đối với học sinh trường mình không?” Thẩm Nịnh khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, chính là ông ta!” Liễu Tiểu Hải nói: “Có điều, tớ thấy tình nhân nhỏ của ông ta vẫn kiên trì đi học, có lẽ cũng không phải là chuyện gì lớn.”
“Chuyện đó cũng không nhất định là chính xác.” Thẩm Nịnh nói: “Nói không chừng ông ta còn có tình nhân khác nữa! Hơn nữa, vợ chồng đều là chim sống trong rừng, tình nhân là cái gì chứ! Nếu như thật sự xảy ra chuyện thì có thể dễ dàng mang tình nhân nhỏ bé của mình theo không?”
“Lại có tin tức này!” Đỗ Viện Viện cầm điện thoại nói: “Bạn trai tớ không phải học ở trường y bên cạnh sao! Anh ấy nói rằng đêm qua tất cả các giáo sư trong trường đều đã bị xe chính phủ đưa đi rồi, hôm nay các lớp học y đều nghỉ.”
Liễu Tiểu Hải nói: “Ây, các cậu có cảm thấy virus lần này đặc biệt nghiêm trọng không? Không phải giống như trong phim điện ảnh sao? Gặp phải tình thế nguy hiểm, chính phủ nhất định sẽ nhanh chóng tìm được tin tức, sau đó thì liền sẽ rút đi một số người chủ chốt như nhà khoa học, chính trị hàng đầu gì đó, còn những người khác thì bị ném ở một bên đợi chết.”
“Cậu xem quá nhiều phim thảm họa rồi!” Thẩm Nịnh khinh thường nói: “Lần đầu tiên cậu nói chuyện này là lúc học cao trung, hiện tại những thứ nên bùng nổ đáng lẽ ra đều đã nổ rồi!”
Ba người vừa đi vừa nói, rất nhanh bọn họ đã đứng trước cửa căn tin, mỗi người trả tiền một đĩa đồ ăn rồi xếp hàng đợi lấy cơm.
Liễu Tiểu Hải hạ giọng nói: “Cái đó cũng không nhất định, cậu có nhớ một bộ phim điện ảnh tên là 2012 không? Bộ phim đó nói về chính phủ đã biết tin Trái Đất sắp bị hủy diệt vào mười mấy năm về trước, sau đó bí mật xây dựng một số nơi, bán rất nhiều vé tàu, nhưng dân chúng không ai biết chuyện đó.”