Giang Ứng Hạc đưa mắt nhìn sang, cảm thấy khó hiểu ngữ khí đối phương sao lại lạnh lẽo như vậy, đối với tính nết ôn hòa của đại đồ đệ mà nói, quả là một việc thật hiếm thấy.
Ánh mắt y nhìn đến vết máu đỏ sẫm trên người Lý Hoàn Hàn, thả thần thức ra tra xét một lần, cảm thấy công thể đối phương chưa bị tổn hại, sau đó mới nói: “Hắn gọi là Tần Quân, là sư đệ của ngươi.”
Lý Hoàn Hàn bước đến trước mặt thanh niên tóc xám, cặp mắt màu đỏ kia như bình thường suy xét nhìn hắn chăm chú, hắn ngừng một lát, nói: “Vị Tần sư đệ này, hình như bị thương.”
Hắn cũng không biết sao bản thân lại muốn nói những lời này. Dọc đường gấp gáp trở về, trong lòng hắn nghĩ vết thương trên người cũng chẳng mấy vẻ vang, mặc dù hắn không biết đau, nhưng vẫn không muốn để Giang Ứng Hạc trông thấy. Mà giờ đây, khi đối diện tình thế này, lại muốn khiến sư tôn nhìn hắn một cái.
Tầng trong bí cảnh, là nơi rất nhiều chân nhân Nguyên Thần cũng không dám đặt chân. Tin tức hắn phá hủy kính thạch thủ mắt trận toàn bộ Thái Hư bí cảnh, e là sẽ nhanh chóng lưu truyền trong các tông môn đại phái. Nhưng mấy kẻ râu ria này, bất luận bàn tán về cái tên Lý Hoàn Hàn này thế nào, dù là tôn sùng hay kiêng kị, thật ra hắn đều không để tâm.
Nhưng lúc này đây, Lý Hoàn Hàn lại không thể kiềm chế muốn ánh mắt Giang Ứng Hạc dừng trên người mình.
Giang Ứng Hạc ừ một tiếng, vừa giải thích lai lịch Tần Quân cho đại đồ đệ nghe, vừa vươn tay làm một phép thuật tẩy trần, tẩy trừ sạch sẽ vết máu đen dính trên góc áo hắn, sau đó nhìn thấy Lý Hoàn Hàn xoay người qua, bắt lấy cổ tay y.
Giang Ứng Hạc hơi giật mình, cảm thấy có vật gì đó được đặt vào lòng bàn tay.
“Thái Hư bí cảnh không có thứ gì hay.” Lý Hoàn Hàn ngữ khí bình thản nói, “Chỉ khiến toàn thân ta dơ bẩn.”
Giữa bàn tay trắng muốt của y, là khối kính thạch trông như hàn ngọc, được bện thành một cái kiếm trụy, bên trên dính máu đỏ tươi. Khí tức của tiên thiên linh bảo liên tục không ngừng khuếch tán, mang theo chút cảm giác băng lãnh phù hợp với công thể y.
Giang Ứng Hạc sửng sốt nửa ngày, sau khi nhận ra đây là thứ gì, liền hỏi: “Ngươi đã tiến vào tầng trong bí cảnh? Ngươi, ngươi bình thường trông thì lãnh tĩnh, sao lại làm ra chuyện kích động như vậy?”
Y cùng Lý Hoàn Hàn hơn sáu mươi năm sư đồ, tình cảm đương nhiên sâu nặng, phản ứng đầu tiên chỉ có lo lắng: “Không được có lần sau , Hoàn Hàn. . . . . .”
Giang Ứng Hạc chưa nói xong, truyền âm phù của chưởng môn sư huynh đột nhiên sáng rực, thanh âm Chu Chính Bình vang lên trong tiên phủ: “Giang sư đệ, đến Chính Hoa điện, có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Giang Ứng Hạc bị cắt lời, nửa câu răn dạy sau đó cũng không nói ra, chỉ nắm chặt hàn ngọc kính thạch trong lòng bàn tay, lại liếc nhìn Lý Hoàn Hàn một cái, nói: “Hắn lúc trước bị vạn quỷ xâm thần, thể chất yếu ớt, ngươi phải luôn đối xử ôn hòa thân thiện, chăm sóc tốt sư đệ.”
Sau khi nhìn đại đồ đệ trước mặt nghiêm túc gật đầu, y mới ra khỏi huyền môn, hóa thành một luồng sáng đi đến Chính Hoa điện.
Sau khi Giang Ứng Hạc rời đi, trong Thanh Tịnh nhai chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đôi mắt đỏ máu của Lý Hoàn Hàn dần âm u, liếc Tần Quân ngồi bên cạnh một cái: “Vạn quỷ xâm thần?”
Tần Quân liếʍ liếʍ răng nhọn, chống cằm từ từ nở một nụ cười: “Thân thể Thiên Ma?”
Dối trá. Ý nghĩ trong lòng hai người giờ phút này thần kỳ nhất trí.
Lý Hoàn Hàn vươn tay, trường kiếm huyết sắc từ trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ ra, cắm trên mặt đất. Hắn chống chuôi kiếm ngồi một bên, biểu hiện ôn hòa giả dối trên người biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, một cỗ khí hung ác lạnh như băng nhiễm đỏ mắt, toàn thân đều tràn đầy sát khí.
“Quỷ khí quấn thân mà không chết, là mầm mống tà tu.” Lý Hoàn Hàn nói, “Chi bằng, ta giúp ngươi siêu thoát.”
Mũi nhọn lạnh lẽo trên huyết kiếm lướt qua mắt. Con ngươi màu xám đậm của Tần Quân hơi chuyển động , dường như cảm thấy rất thú vị nhìn kỹ hắn chốc lát, nói: “Ta là mầm mống tà tu, vậy ngươi là thứ gì? Một cái. . . . . . hóa thân của Thiên Ma sao?”
Một tiếng “Keng” đột nhiên vang lên, trường kiếm trên tay Lý Hoàn Hàn xé gió xuyên qua, kiếm khí xuyên thủng thân thể Tần Quân, mũi kiếm đặt trên linh đài Trúc Cơ của hắn.
Tần Quân vậy mà không hề nhúc nhích, hắn là một con ác linh, cho dù xá© ŧᏂịŧ có bị phá hủy vô số lần, vẫn có thể hồi phục lại, Trúc Cơ linh đài bày ra bên ngoài này, với hắn mà nói, cũng không mấy tác dụng.
Trúc Cơ linh đài ở giữa ngực, huyết kiếm đâm qua da, hút lấy máu. Lý Hoàn Hàn dừng tay chăm chú nhìn hắn vài giây, nói: “Ngươi tiếp cận y, là vì cái gì?”
“Lời này đúng lúc ta cũng muốn hỏi ngươi.” Ánh mắt Tần Quân chớp một cái, tỏa ra một cỗ ngông cuồng gần như không ai bì nổi.”Một kẻ ma thể như ngươi, sao có thể trà trộn trong danh môn chính phái.”
Lý Hoàn Hàn ánh mắt bất động, trên nét mặt tìm không ra một chút run rẩy. Hắn rút kiếm ra, nhìn vết thương nát bấy bị huyết kiếm đâm xuyên của đối phương nhanh chóng khôi phục.
“. . . . . . Ác linh.” Hắn lạnh lùng liếc mắt một cái, “Ngươi nếu đả thương đến y, ta liền lập tức làm thịt ngươi.”
Tần Quân rất nhiều năm không được nghe loại uy hϊếp này, hắn vậy mà có thể cảm giác được sự uy hϊếp đã lâu không thấy ở trên người Lý Hoàn Hàn.
Kẻ này e rằng không chỉ là một hóa thân Thiên Ma mà thôi, trên người hắn có một hương vị giống mình, chính là mùi vị của thiên lôi Hợp Đạo.
Tần Quân nhíu mày, sờ sờ môi cười: “Thật không khéo, ta chính là muốn ăn y.”
Hắn nhìn thấy đôi mắt huyết sắc kia ngày càng tăm tối, trong đầu ngược lại nghĩ tới —— xung quanh mỗi một món thiên tài địa bảo, đều có mãnh thú lởn vởn.
Giang Ứng Hạc đối với quỷ tu cấp bậc như hắn mà nói, giống như là một khối mật ngọt dụ hoặc. Món điểm tâm hình người, khiến cho người ta muốn đem y từng chút cắn sạch, liếʍ trọn, nuốt vào trong bụng.
Còn Lý Hoàn Hàn, chính là ác thú bị xâm phạm lãnh địa, huyết quang trong mắt sáng rực.
Chính Hoa điện.
“Trên Băng nguyên ít khi có dấu chân người, nơi vượt qua thiên kiếp Động Hư cảnh lần thứ hai, nên là một địa phương tốt như vậy.” Chu Chính Bình nói, “Giang sư đệ chuẩn bị đã nhiều năm, trong lòng hẳn có quyết định. Có điều một đường tu tiên, liên tục đi lên, luôn có khốn cảnh. . . . . .”
Chu Chính Bình như cũ nói mãi. Đối với rất nhiều kẻ có thiên phú mà nói, Động Hư cảnh đã là điểm cuối cả đời bọn họ có khả năng trải qua. Còn giai đoạn tiếp tục tiến về phía trước, chỉ có bản thân Giang sư đệ mới có thể đặt chân.
Hắn lần này giáp mặt thương nghị cùng Giang Ứng Hạc, chính là đang bàn về nơi thích hợp để Giang sư đệ dẫn động thiên kiếp lần thứ hai.
Thiên kiếp Huyền Vi tiên quân treo trên cao đã nhiều năm, chuyện này rất nhiều người ở Bồng Lai đều hiểu, nhưng bọn họ cũng biết, với sự chuẩn bị đầy đủ của Giang Ứng Hạc, lần này hẳn là có thể thuận lợi.
Giang Ứng Hạc nói: “Chờ lúc đệ bế quan, hai đệ tử của đệ, còn phải nhờ Chưởng môn sư huynh chăm sóc.”
Lời nói huyên thuyên trong miệng Chu Chính Bình ngừng lại, trong đầu hiện ra bộ dáng Lý Hoàn Hàn cùng Tần Quân, không hiểu sao trong lòng run lên: “Chăm sóc. . . . . . ? Không cần nói. Hai người bọn họ là thiên tài hiếm có, không cần người khác can thiệp.”
Giang Ứng Hạc lắc đầu: “Hoàn Hàn lần này dẫn dắt đồng môn vào bí cảnh, tuy rằng tận chức tận trách, nhưng cũng tự tiện tiến vào tầng trong bí cảnh.”
Chu Chính Bình: “Xét phong cách làm việc của Hoàn Hàn, cũng không có gì trở ngại.”
Giang Ứng Hạc thở dài: “Nó lấy đi tiên thiên linh bảo trong Thái Hư bí cảnh rồi.”
“ Ặc. . . . . .” Chu Chính Bình tự nhận là đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, mới vừa bình tĩnh lên tiếng, lời nói sau đó liền cứng ngắc nghẹn lại, trong đầu bị bốn chữ “Tiên thiên linh bảo” đập nát , sửng sốt một lúc lâu mới nói: “A? !”
Cái gọi là bí cảnh, thường dựa vào tiên thiên linh bảo mà sinh. Mọi người tuy rằng đều biết, nhưng thông thường cũng không ai lấy đi, đầu tiên là không nhất định có thể lấy được, càng có thể bị thương bỏ mạng, tiếp theo đó là nơi môn hạ đệ tử rèn luyện, bọn họ cũng có ý muốn tiếp tục sử dụng bí cảnh.
“Nó lấy được ?” thanh âm Chu Chính Bình mạnh mẽ cất cao mấy quãng, “Đứa nhỏ này dẫn đội, hủy mất bí cảnh rồi?”
Giang Ứng Hạc ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: “Ừm. . . . . . Lấy được .”
"Lý Hoàn Hàn là cương cường công thể, Thái Hư bí cảnh lại mang thuộc tính băng tuyết, nó liều mạng lấy thứ đó làm gì?” Nơi đó không phải chỉ thuộc về Bồng Lai phái, rất nhiều môn phái cũng vào đó rèn luyện. Chu Chính Bình ôm ngực một hồi, cảm thấy huyết áp đang tăng lên. “Khó có thể nào là tặng cho nữ tu sĩ nào đó, còn có thể trao đổi hẹn ước, gạt trở về một đạo lữ sao? !”
Giang Ứng Hạc nghe lời này, cảm thấy một mảnh hiếu tâm của đồ đệ, bị chưởng môn sư huynh nói thành việc nam nữ hoan ái, có chút không vui nói: “Sao nhất định phải là nữ tu sĩ?”
Chu Chính Bình trừng to mắt, vuốt vuốt chòm râu, lòng run lên : “Có lẽ nào, đồ đệ của đệ tặng cho nam nhân? !”
Giang Ứng Hạc: “ Ặc. . . . . .”
Chu Chính Bình thấy y không trả lời, nghĩ thật sự có chuyện như vậy, mạnh mẽ vỗ đùi, rầu rĩ nói: “Chuyện này lập tức có thể rơi vào tai Doanh Châu phái, Nghiễm Hàn Cung, Dược Vương cốc, Lan Nhược tự. . . . . . Tất cả tông môn tu tiên đều sẽ nói, Thái Hư bí cảnh bị chúng ta hủy mất, lại là vì một nam tu. . . . . . Đều là tình thâm không ai sánh bằng.”
Chu Chính Bình trước khi tu hành, chính là nhân sĩ Trung Châu, nhiều năm tu thân dưỡng tính như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nói ra giọng nói địa phương.
Giang Ứng Hạc thấy hắn càng nói càng lệch, vội vàng ngắt lời: “Hoàn Hàn tất nhiên là tặng cho đệ.”
Chu Chính Bình sửng sốt, huyết áp lại đột nhiên quay đầu, vừa vuốt râu vừa nói: “Sao không nói sớm, đây chẳng phải là tấm gương tôn sư trọng đạo sao.”
Hắn lấy lại bình tĩnh, uống trà an ủi, tiếp tục nói: “Được rồi được rồi, nếu nói vậy, dù sao cũng là do đệ tử dưới tòa đệ mạnh mẽ, không có trái với quy định, bọn họ hâm mộ không nổi. Qua hai ngày nữa Vân Bất Hưu xuất quan, đệ cũng vừa lúc có thể đến Thiên lí băng nguyên chuẩn bị độ kiếp.”
Vân Bất Hưu là một trong ba vị chân nhân Bồng Lai phái, đạo hào Thanh Yến, lúc trước vì nghiên cứu một môn đạo thuật mà bế quan hai trăm năm, hắn cũng là người nhỏ nhất trong thế hệ bọn họ, là sư đệ Giang Ứng Hạc.
Giang Ứng Hạc hơi gật đầu, định nói gì đó, không khí cả Bồng Lai tiên môn chợt động, Chính Hoa điện rung lắc chao đảo, chén đĩa rơi xuống vỡ nát.
Không riêng gì Giang Ứng Hạc đột nhiên sửng sốt, Chu Chính Bình cũng mơ hồ theo, hai người lúc này độn quang mà ra, dừng lại giữa không trung nhìn đến nơi không khí chấn động ở xa xa, trông thấy một ngọn núi xanh um thanh tịnh từ giữa không trung nghiêng nghiêng trượt xuống, bị chém đứt ngay giữa.
Chu Chính Bình vung phất trần, một luồng ánh sáng xanh đem nửa ngọn núi giữ lại, chậm rãi thả trên mặt đất Bồng Lai. Chung quanh đã có đệ tử vây quanh nhìn ngó, tiếng bàn tán sợ hãi không ngừng xôn xao bên tai.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy độ cong trên chiếc cằm trắng như sương lạnh giá của Giang sư đệ, nói: “Huyền vi, ngọn núi vỡ này, hình như là Thanh Tịnh nhai của đệ a.”
Giang Ứng Hạc mặt không chút thay đổi nhìn nhà mình sụp đổ, trong đầu đã hiện ra vài khả năng, mãi đến khi y trông thấy hai bóng người trên đỉnh núi gãy.
Cùng lúc đó, bên tai vang lên tiếng chưởng môn sư huynh run run rẩy rẩy.
"Huyền vi, hình như là đồ đệ của đệ. . . . . .” Hắn nghĩ nghĩ, không thốt ra câu ẩu đả đánh nhau, hàm súc nói, “. . . . . . Luận bàn a?”
Giang Ứng Hạc: “. . . . . .”