Chương 56: Ngoại truyện
Thời gian như thoi đưa, trong nháy mắt, Hách Quang Quang đã gả vào Diệp thị sơn trang năm năm, sinh một nam một nữ, nữ nhi Diệp Tử Thiến hơn bốn tuổi, nhi tử Diệp Tử Hi đã tròn ba tuổi.Diệp Tử Thiến là nàng tiểu công chúa được mọi người trong trang nâng niu trong lòng bàn tay cưng chiều, ngay cả Diệp Tử Thông trưởng thành sớm không thích gần người đối với nàng muội muội này cũng dành nhiều sủng ái.
Diệp Tử Hi dáng dấp rất giống Hách Quang Quang, cùng nàng ít nhất có sáu phần tương tự, mặc kệ là khóc cười hay cau mày, vẻ mặt cũng đặc biệt giống, mặc dù cũng là một tiểu oa nhi cực kỳ tuấn tú nhưng bộ dáng so với ca ca và tỷ tỷ thì kém hơn một bậc.
Từ lúc biết đi Diệp Tử Thiến đặc biệt thích chạy đuổi theo Diệp Tử Thông, mở miệng liền gọi ‘đa đa’ khỏi phải nói vui mừng đến thế nào, lớn lên một chút phát âm rõ hơn mới gọi thành ‘ca ca’, nàng thích dính lấy Diệp Tử Thông, giống như một miếng cao su to bự bám chặt lấy Diệp Tử Thông, nhưng đối với sự dây dưa không phân cao thấp của đệ đệ Diệp Tử Hi lại rất không có kiên nhẫn, luôn chê hắn đáng ghét.
Cảnh tượng một:
“Tỷ tỷ, ăn kẹo đường.” Diệp Tử Hi bước từng bước chân ngắn cũn cố gắng chạy theo đi tìm tỷ tỷ sau lưng Diệp Tử Thông, mong đợi giơ kẹo đường lên muốn lấy lòng.
Diệp Tử Thiến dừng lại quay đầu, thấy kẹo đường trong tay đệ đệ, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, cố nén tham ăn nghiêng đầu, hừ, nói: “Ta là tỷ tỷ, mới không ăn kẹo đường!”
“Kẹo đường ăn ngon.” Diệp Tử Hi không nhìn mặt lạnh của tỷ tỷ, nhào qua muốn ôm Diệp Tử Thiến, kết quả dùng sức quá lớn mà Diệp Tử Thiến so với nhóc cũng chỉ hơn một năm, sức lực có hạn, không chống đỡ nổi, thành ra hai tỷ đệ cùng ngã chổng vó lên trời.
Diệp Tử thiến rơi xuống ăn đau kêu lên mà Diệp Tử Thông ngã xuống không chút đau đớn cảm thấy như vậy rất thú vị, cười hì hì cầm kẹo đường nhét vào mồn đang há to của tỷ tỷ, nhiệt tình nói: “Tỷ Tỷ ăn kẹo đường.”
“A…….Ô.” Miệng bị chặn, kẹo đường mềm nhũn từng chút từng chút chui vào trong cổ họng Diệp Tử Thiến rồi mắc kẹt, nàng ho đến nước mắt nước mũi chảy ròng, thật không dễ dàng mới thở được mặt mũi đã đỏ bừng, giận đến đôi mắt hạnh trừng to, kết quả lão đại Diệp Tử Hi còn không chút khách khí bò dậy đặt mông ngồi lên bụng Diệp Tử Thiến bắt đầu chuyên tâm ăn kẹo đường.
Tình cảnh này là biến nàng thành đệm êm rồi! Giận càng thêm giận, Diệp Tử Thiến sôi trào, đẩy đệ đệ mập đang ngồi khỏi bụng nàng, sau đó đè Diệp Tử Hi vẫn còn chưa rõ chân tướng trên chân mình, nâng tay lên đánh ‘bành bạch’ xuống cái mông của nhóc, mỗi đánh đều dùng sức.
“Oa………” Kẹo đường của Diệp Tử Hi rơi trên mặt đất, cái mông bị đánh làm nhóc uất ức khóc lớn oa oa.
Ngay tại lúc Diệp Tử Thiến đánh cho để lại vết tích đáng sợ, Hách Quang Quang đột nhiên nghe tiếng tìm đến, thấy con trai bảo bối bị đánh, vội vàng chạy tới quát lên: “Tử Thiến, dừng tay!”
Diệp Tử Thiến cả kinh, thấy mẫu thân đang giận trợn trừng mắt chạy tới bị dọa bèn để đệ đệ xuống, lăn một vòng đứng lên nhanh chóng chạy đến.
“Con làm tỷ tỷ thế nào vậy? Sao lại đánh đệ đệ chứ!” Hách Quang Quang tức giận rống to hướng nữ nhi đã chạy xa, vốn định đuổi theo đánh Diệp Tử Thiến, giáo dục cho nàng hiểu được yêu mến đệ đệ là thế nào, nhưng nhi tử khóc lại quá tủi thân làm nàng đau lòng không còn tâm tư nào đi dạy dỗ Diệp Tử Thiến, liền vội vàng ôm nhi tử khóc không ngừng lên dỗ dành: “Hi nhi ngoan, không khóc không khóc, đợi lát
nữa mẫu thân giúp con đáng tỷ tỷ cho con chút giận nhé.”
Nhưng vô luận Hách Quang Quang dỗ như thế nào cũng vô dụng, nhi tử vẫn khóc suốt, làm nàng gấp đến độ tưởng mông nhi tử bị đánh sưng lên, vội vàng cởϊ qυầи Diệp Tử Hi xuống xem cái mông nhỏ, rõ ràng vẫn rất lành lặn không sưng cũng không có vết hồng, vì vậy buồn bực hỏi: “Hi nhi sao thế? Là cái mông rất đau sao?”
Diệp Tử Hi lắc đầu, ôm lấy cổ Hách Quang Quang, lau toàn bộ nước mắt nước mũi trên y phục nàng, nước mắt như từng chuỗi ngọc bị đứt chảy không ngừng.
“Rốt cuộc làm sao hả? Nói cho mẫu thân con đau ở đâu.”
“Không, không đau.” Diệp Tử Hi nức nở.
“Không đau thì con khóc cái gì?” Hách Quang Quang không rõ chân tướng hỏi.
Diệp Tử Hi ủy khuất mím môi, quay đầu chỉ vào kẹo đường rơi trên mặt đất bẩn khóc: “Đường, đường hết.”
Hách Quang Quang nhìn theo, chỉ thấy nửa que kẹo đường rơi trên mặt đất, màu trắng của kẹo bám lấy đất nâu, gió vừa thổi, kẹo đường lăn mấy vòng, vì vậy toàn bộ đều dính bẩn.
“Bẩn thì thôi, mẫu thân mua cho con một cây khác.”
“Thật ạ?” Diệp Tử Hi lập tức ngừng khóc, một đôi mắt đen lúng liếng không chớp nhìn Hách Quang Quang.
“Thật.” Hách Quang Quang gật đầu.
“Tốt quá tốt quá!” Diệp Tử Hi vui mừng nhảy nhún lên, ôm chặt cổ Hách Quang Quang thúc giục: “Mẫu thân, đi mua kẹo đường đi.”
“Được.” Hách Quang Quang bất đắc dĩ ôm lấy con trai cuối cùng đã cười lên trở về, nhìn Diệp Tử Hi vui sướиɠ phấn chấn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu không nhịn được hỏi: “Vừa nãy tỷ tỷ đánh con có đau hay không?”
“Không đau, tỷ tỷ cùng Hi nhi chơi.”
“Vậy sao con còn khóc dữ vậy?”
“Đường hết.” Diệp Tử Hi trả lời như chuyện đương nhiên.
Hách Quang Quang buồn cười điểm nhẹ mũi nhi tử một cái: “Bị đánh còn cho rằng chị con đang chơi cùng, ngược lại hết đường lại khóc kinh thiên động địa, con đứa nhỏ nay đúng là. . . . Ai!”
“Hì hì, Đường Đường, mua kẹo đường.” Diệp Tử Hi ở trong ngực Hách Quang Quang vui sướиɠ nhích cái mông nhỏ theo mẫu thân đi mua đường.
Cảnh tượng hai:
Diệp Tử Thông đang luyện công trong phòng luyện kiếm, từng chiêu từng chiêu nhanh nhẹn đầy nhuệ khí, Diệp Tử Thông trưởng thành ánh mắt đã nhiễm mấy phần lạnh lùng, dáng người nhẹ nhàng tiêu sái khi múa kiếm, vô luận nhìn từ gần hay cách xa, người hào vào kiếm cao cường như vậy đều thật mê người, chuyện Diệp Tử Thiến yêu thích nhất chính là ngồi trên băng ghế nhỏ vẻ mặt sùng bái tới nhìn huynh trưởng luyện kiếm.
Chỉ là hôm nay Diệp Tử Thiến không đến, đến chính là người vừa qua sinh nhật bốn tuổi, đang cầm trong tay kẹo hồ lô vui sướиɠ ăn Diệp Tử Hi.
“Ca ca tuyệt quá!” Diệp Tử Thông luyện kiếm xong, theo thói quen lấy khăn lau mồ hôi thì thình lình nghe được người xem đệ đệ vỗ mông ngựa.
“Lại ăn kẹo!” Đệ đệ này một ngày không ăn đường không được, Diệp Tử Thông cũng không biết làm sao.
“Ca ca ăn.” Diệp Tử Hi nhào qua ôm lấy bắp đùi Diệp Tử Thông, giơ mứt quả lên cao, mặt tràn đầy mong đợi nhìn Diệp Tử Thông.
Mứt quả dinh dính, không cẩn thận cọ trên người Diệp Tử Thông.
Diệp Tử Thông cúi đầu nhìn vệt dính trước ngực mình, chân mày nhíu lại, bèn đẩy Diệp Tử Hi ra không vui nói: “Làm bẩn y phục của ta rôi, ngươi cách xa ta một chút.”
Diệp Tử Hi sững lại, không một chút cáu giận, lại cho là Diệp Tử Thông đang chơi cùng hắn, cười hì hì một lần nữa ôm lấy chân Diệp Tử Thông mở miệng nói: “Ca ca, ăn kẹo hồ lô.”
“Ta không thích ăn.” Diệp Tử Thông cau mày nhìn đệ đệ như đúc ra từ cùng một khuôn với Hách Quang Quang, tay đột nhiên có chút ngứa ngáy.
Hai lần bị cự tuyệt, Diệp Tử Hi mất hứng, uất ức cong cái miệng nhỏ lên: “Không ăn thì không ăn, Hi nhi tự mình ăn.”
“Cả ngày ăn kẹo, trừ đường ra đệ còn biết cái gì!” Rốt cuộc vẫn không nhịn được, Diệp Tử Thông vươn tay xoa nắn nhéo mặt Diệp Tử Hi, vui sướиɠ nhào nặn, thường thường bị Hách Quang Quang cầm chổi lông gà chạy theo đuổi đánh, lần này thừa dịp bốn bề vắng lặng hắn liền khi dễ con trai nàng cho hả giận, ai bảo dáng dấp nhi tử của nàng giống hệt nàng.
“Đau, đau.” Bị nhéo đau Diệp Tử Hi ngửa đầu về phía sau né tránh bàn tay xấu của huynh trưởng, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đau oán giận nói: “Trừ đường đường, Hi nhi còn thích bú sữa mẹ.”
“Đệ!” Diệp Tử Thông suýt sặc, hít sâu một hơi đồng thời lại nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn núc ních thịt của đệ đệ: “Lớn như vậy còn bú sữa mẹ, đệ không xấu hổ sao.”
“Không xấu hổ, Hi nhi muốn bú sữa.” Diệp Tử Hi cắn một cái mứt quả vừa ăn vừa nói.
“Muốn trở về tìm mẹ thì đi đi.” Diệp Tử Thông muốn trở về thay quần áo, bước đi xách theo Diệp Tử Hi ra khỏi phòng luyện công.
“Hừ.” Diệp Tử Hi chu cái miệng nhỏ ra, ủy khuất nói: “Mẫu thân cho phụ thân bú sữa không cho Hi nhi bú.”
Diệp Tử Thông đi đằng trước nghe vậy lảo đảo một cái suýt nữa té ngã, lấy lại thăng bằng mới xoay người trừng mắt nghiêm nghị quát lên: “Nói lung tung gì vậy? Cái mông lại ngứa ngáy phải không?”
Diệp Tử Hi sợ hãi lùi một bước, trong nháy mắt hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Hi nhi không có nói bậy, Hi nhi nhìn thấy phụ thân sờ mẫu thân, Hi nhi cũng muốn sờ, cha thật hung dữ đánh mông Hi nhi.”
Nghe vậy, nét mặt Diệp Tử Thông thay đổi trong nháy mắt, mặt vừa đỏ vừa nóng, ngồi xuống bịt miệng đệ đệ vừa phát ra những từ ngữ kinh người cảnh cáo: “Về sau không được nói những lời này nữa có biết không?”
Diệp Tử Hi không hiểu rõ, nhìn ca ca hung dữ như vậy, tâm nhát gan dâng lên nào dám không nghe lệnh, liền vội vàng gật đầu.
“Nếu những lời đệ nói bị người khác nghe được rồi đến tai phụ thân chẳng những cái mông bị đánh, còn không cho đệ ăn đường đường!” Diệp Tử Thông nghiêm mặt đỏ hồng tiếp tục uy hϊếp.
Vừa nghe không có đường ăn, hai mắt Diệp Tử Hi mở to, sợ hãi nói: “Hi nhi biết, sẽ không nói phụ thân không cho Hi nhi bú ti mẹ.”
Hắn chỉ cũng không phải câu này, chỉ là câu nói kia hắn không nói ra, Diệp Tử Thông hít sâu mấy hơi, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn Diệp Tử Hi nói: “Chỉ là mong đệ nói được làm được, nếu không cả ta cũng đánh cái mông đệ!”
Diệp Tử Hi không sợ đánh cái mông, một chút phản ứng cũng không có.
Diệp Tử Thông thấy thế hai cánh tay ôm ngực, hếch mày lên ác ý cười một tiếng: “Đánh xong cái mông sẽ mang toàn bộ đường đường của đệ vứt đi!”
“A, ca ca đừng vứt đường đường, Hi nhi nghe lời.” Diệp Tử Hi bị dọa sợ lập tức xông lên ôm lấy bắp đùi Diệp Tử Thông lớn tiếng cầu xin tha thứ, không cẩn thận lại cọ nước đường chảy trên mứt quả lên y phục Diệp Tử Thông.
“Đệ!” Diệp Tử Thông giận nghiến chặt răng, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Tử Hi vẫn không biết mình phạm sai, đoạt lấy kẹo hồ lô mứt quả còn chưa ăn xong xoay người rời đi.
“Oa. . . .” Diệp Tử Hi bị đoạt mứt quả lớn tiếng khóc.
Diệp Tử Thông không để ý đệ đệ khóc lớn, ra khỏi phòng luyện công liền vứt mứt quả đi, sau lưng nghe được một tiểu oa nhi khóc đến kinh thiên động địa, Diệp Tử Thông sờ cằm nghĩ lần này không biết sau bao lâu Hách Quang Quang sẽ cầm chổi lông gà đến tìm hắn tính sổ.
Ừm, không cần gấp gáp, Hách Quang Quang bắt nạt hắn, hắn sẽ bắt nạt Diệp Tử Hi, mẹ nợ con trả nha, đệ đệ chính là dùng để bắt nạt.
May mắn đệ đệ không giống muội muội có khuôn mặt giống như phụ thân bọn họ nghiêm nghị, nếu không hắn nghĩ lúc bắt nạt Diệp Tử Hi giống như đối mặt với phụ thân làm sao bắt nạt được.