Chương 45: Trên núi
Trở lại trên ngọn núi sinh trưởng nhiều năm, cả người mệt mỏi, Hách Quang Quang chỉ có cảm giác mình giống như bước vào đám mây, thoải mái muốn nằm phía trên đánh một giấc vài ngày vài đêm, chuyện gì cũng không nghĩ."Quang Quang, trong nhà của ngươi thật. . . . . . rộng rãi." Diệp Vân Tâm đi vòng quanh nhà Hách Quang Quang một vòng, chê cười "khen".
Phòng ốc phải đến nửa năm không người nào ở qua, bên trong trừ một chút củi đốt không dùng hết, gạo dầu muối tương dấm trà toàn bộ đều không có, ba gian phòng đơn sơ, một gian phòng khá lớn là nơi vợ chồng Hách Đại Lang ở lúc còn sống, bé hơn chút là phòng Hách Quang Quang, một gian khác không lớn không nhỏ dùng để để các vật linh tinh, trong sân có một túp lều cỏ tranh, dùng để để củi đốt, bên cạnh lán cỏ có một chuồng gà con con, dùng để nuôi gà vịt Hách Đại Lang săn được.
Hách Quang Quang vội vàng dọn dẹp phòng, cầm chổi lông gà mới mượn dọn dẹp mạng nhện bên trong nhà, loay hoay xoay quanh, nói với Diệp Vân Tâm đang bịt mũi đứng ở ngoài cửa phòng không muốn vào: "Nhà ta là như vậy, đã sớm nói cho ngươi nhà ta nghèo, ngươi cứ không tin."
Diệp Vân Tâm tuy không phải thiên kim tiểu thư thực sự, nhưng bởi vì tổ phụ là tổng quản của Diệp Thị sơn trang, từ nhỏ lại quan hệ tốt cùng đám người Diệp Thao, vì vậy những ngày trải qua đều nhẹ nhàng, dọc theo đường đi vì chạy trốn đã gặp rất nhiều đau khổ, vốn tưởng rằng đi tới nhà Hách Quang Quang có thể thoải mái ngủ một giấc, ai ngờ hoàn cảnh nơi này còn chưa bằng một gian khách sạn nhỏ tùy tiện ở lại trên đường.
"Này, chuyện này. . . . . . Quang Quang, chúng ta cũng nên xuống núi mua chút đồ về đây chứ? Tối thiểu cũng phải mua một ít gạo." Diệp Vân Tâm nhìn Hách Quang Quang bận rộn, có chút áy náy, mấy lần nghĩ tiến lên giúp một tay, cuối cùng cũng bởi vì bụi đất dày mấy thước và n chỗ mạng nhện mà bị đánh lui ý định.
"Được, ngươi đi tìm Vương đại thẩm sát vách, nhờ nàng dẫn ngươi đi mua chút gạo và mì về, sau khi xuống núi không nên chạy loạn." Hách Quang Quang không yên lòng Diệp Vân Tâm vị tiểu thư quần áo tới giương tay cơm tới há mồm này, nếu bị lạc mất nàng lấy cái gì đền cho Diệp lão tổng quản đây.
Diệp Vân Tâm lấy ra ngân phiếu trên người, nhìn đến mặt mày hớn hở nói: "May là lúc đi mang nhiều tiền riêng, có nó chúng ta ăn uống cũng không phải lo nghĩ, ta phải đi nhanh, còn phải mua chút chăn bông và đệm giường trở lại, đợi có lúc rảnh rỗi chúng ta đi chọn mua một phen, bàn ghế đều muốn mua!"
Hách Quang Quang làm việc đến eo mỏi lưng đau, đứng lên đấm đấm lưng âm thầm oán trách đi ra ngoài nửa năm đến công việc quét dọn đều không làm được rồi, quả nhiên là ngày tốt không thể dính vào, một khi dính vào dù có cẩn thận đến đâu cũng bất tri bất giác bị nuôi đến hư rồi.
"Ngươi tiết kiệm một chút..., ta đây có không nhiều lắm, cộng thêm mười lượng của ngươi mới không tới năm mươi lượng, mua nhiều xài hết tiền chúng ta phải làm sao?" Hách Quang Quang dặn dò, mặc dù nàng còn có một vạn lượng "phí bồi thường" lấy từ nhà họ Bạch, thế nhưng tiền để ở ngân hàng tư nhân, cách nơi này có chút xa, vì không bại lộ mục tiêu đưa tới người Diệp Thị Sơn Trang, d’đ/l ;q’d nàng không dám đi quá xa, huống chi bạc này nàng còn muốn dùng để dưỡng lão, không phải vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không động đến khoản tiền kia.
"Yên tâm, ta sẽ không phung phí, ta đi một chút trở về." Diệp Vân Tâm cầm ngân phiếu ra cửa, lúc mới tới Hách Quang Quang đã mang nàng đi một vòng gặp người ở mấy hộ trên chân núi, người nơi này cũng rất tốt, rất nhiệt tâm, nhờ Vương đại thẩm dẫn đường nàng không cảm thấy ngượng ngùng chút nào.
Từ trên núi đi xuống không tới ba dặm thì có cái chợ nhỏ, đồ Diệp Vân Tâm muốn mua tương đối nhiều, vì vậy Vương đại thẩm làm xong việc của mình liền kêu tiểu nhi tử mười ba tuổi nhà mình dắt con lừa xuống núi cùng đi, nhà Vương đại thẩm có hai con lừa, lúc này đều dắt ra hết, Vương đại thẩm và Diệp Vân Tâm mỗi cưỡi một con, tiểu nhi tử là dắt con lừa đi bộ.
Ban đầu Diệp Vân Tâm còn không dám, sau đó được Vương đại thẩm trấn an rốt cuộc cũng dám cưỡi, nửa trước lộ trình còn cương thân thể, sợ bị rơi xuống lưng lừa, về sau từ từ quen thuộc tiết tấu đi bộ của con lừa, từ từ hiện ra niềm vui thú, nàng một cô nương từ nhỏ bị trông coi nghiêm khắc đã bao giờ cưỡi qua loại vật như con lừa này? Cực kỳ mới mẻ!
"Con lừa này chơi thật vui, nơi này thật thanh tĩnh." Diệp Vân Tâm bỏ qua buồn bực lúc trước, nhếch môi cười, so với cưỡi ngựa, cưỡi lừa có một cái gì đó đặc biệt thú vị.
Vương đại thẩm cười nhìn về Diệp Vân Tâm, may mắn nói: "Thật là một đứa bé sáng sủa, lúc ngươi mới vừa đến cùng Quang Quang nhìn rất thất vọng, còn sợ ngươi không chịu nổi hoàn cảnh nghèo khó nơi này, cũng may bây giờ đã cười rồi."
Diệp Vân Tâm cười hì hì nói: "Vương đại thẩm không cần lo lắng, đoạn đường bôn ba khổ cực Tâm Tâm cũng gắng gượng vượt qua được, ở chỗ này sao có thể mất hứng? Tuy nơi này hơi đơn sơ một chút so với trong tưởng tượng, mua vài thứ trở về cũng đỡ hơn, cũng không phải là ở cả đời."
Vương đại thẩm cười cười không nói gì, chỉ về đằng trước nói: "Sắp tới rồi, không cần mua quá nhiều, đại thẩm còn phải trở về nhóm lửa, nhớ sau khi trở về kêu Quang Quang tới nhà đại thẩm ăn cơm."
"Tâm Tâm nhớ rồi, cám ơn Vương đại thẩm." Diệp Vân Tâm một mực cười, người nơi này quả thật nhiệt tình như Hách Quang Quang nói, họ vừa mới trở về, mọi người liền biết, không bao lâu toàn bộ liền lao đến nắm tay Hách Quang Quang không buông.
Nàng quan sát, tất cả đều là quan tâm Hách Quang Quang, sợ nàng ra bên ngoài bị uất ức, khi nghe nói nàng bị Bạch Tiểu Tam hưu đều tức giận mắng to, nếu không phải Hách Quang Quang muốn mau chóng dọn dẹp phòng ốc, những người này không muốn biết lôi kéo Hách Quang Quang nói bao lâu.
Những người tạm thời đang không bận việc gì muốn giúp đỡ dọn dẹp phòng ốc đều bị Hách Quang Quang cự tuyệt, thấy phương diện này không giúp được gì, lại thông cảm họ lên đường trở lại chuẩn bị chưa đủ, liền tranh nhaumời họ đến nhà mình ăn cơm, cuối cùng Hách Quang Quang chọn nhà Vương đại thẩm.
Tóm lại mấy ngày nữa Hách Quang Quang và nàng cũng phải đến nhà những người này ăn một bữa, nếu không bọn họ sẽ tức giận.
Diệp Vân Tâm chưa bao giờ quản lí nhà, không biết tính toán, vung tay quá trán (mua đồ không suy nghĩ), Vương đại thẩm vẫn kiểm tra cho nàng, đồ dư thừa không cần thiết đều không cho nàng mua, cuối cùng Diệp Vân Tâm chỉ mua mấy món đồ vô cùng cần thiết, trừ đồ ăn, gạo và mì cùng mấy loại gia vị, còn có lá trà, trà cụ, đồ ngủ là chăn đệm và hai cái giường mới, chăn lúc trước bởi vì nửa năm không ai ngủ qua, rất ẩm ướt, hiện tại mang ra phơi cũng không còn kịp rồi.
Vài thứ đơn lẻ gộp lại cũng thành một đống đồ, cũng may là dắt theo hai con lừa, nếu cũng không mang được cái gì về.
"Mặt trời ngả về tây rồi, đến giờ về rồi, đại thẩm phải nhanh trở về nhóm lửa." Vương đại thẩm thúc giục, kéo Diệp Vân Tâm còn muốn mua mấy thứnữa trở về.
Diệp Vân Tâm bĩu môi nhìn bao lớn bao nhỏ trong tay và trên lưng lừa, thở dài nói: "Hai con lừa này cực khổ rồi, xem ra lúc rãnh rỗi phải mua một chiếc xe ngựa, như vậy mua đồ mới dễ dàng."
Vương đại thẩm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nàng thấy lần này Hách Quang Quang trở về có chút biến hóa, sợ là nàng và Diệp Vân Tâm cũng sẽ không ở lại chỗ này lâu, mua xe ngựa đúng là lãng phí, chỉ là không muốn bác bỏ suy nghĩ tích cực của Diệp Vân Tâm, vì vậy giấu lời nói ở trong lòng không hề nói gì.
Diệp Vân Tâm trở về, Vương đại thẩm vội vã trở về nấu cơm, sai tiểu nhi tử ở lại giúp các nàng làm việc.
"Sao ngươi mua nhiều như vậy?" Lau phòng tương đối ổn thỏa, Hách Quang Quang đỡ eo chậm rì rì đi ra ngoài hỏi.
"Sao ngươi lại đỡ eo đi bộ như mấy lão phu nhân thế? Eo mỏi à?" Diệp Vân Tâm không giải thích được nhìn tư thế kỳ dị của Hách Quang Quang.
Hách Quang Quang thở một hơi dài, vuốt vuốt trên người nhức mỏi, nói: "Có lẽ là đã làm việc nửa ngày mệt rồi, người nhức mỏi đau đớn, buồn ngủ quá, rất muốn ngủ."
Diệp Vân Tâm nghe vậy không nhịn được trợn trắng mắt, cất gạo, mì và mấy vật khác ở nơi Hách Quang Quang chỉ định, kỳ quái nói: "Ngươi xem ngươi đi, mấy ngày gần đây luôn buồn ngủ, nếu không phải vội vã lên đường sợ là ngươi sẽ ngủ cả ngày mất. Quái tai, đáng ra thân thể của ngươi phải mạnh hơn một chút so với ta mới đúng, d’đ/l ;q’d sao toàn nghe ngươi kêu mệt, rõ ràng ta không có nhẹ nhàng bao nhiêu so với ngươi."
Hách Quang Quang cũng cảm thấy kỳ quái, vặn lông mày suy nghĩ một hồi vẫn là đáp án kia: "Có lẽ là ta quen với những ngày nhàn hạ, chiều hư bản thân rồi."
"Có thể." Diệp Vân Tâm gật đầu một cái, không thảo luận vấn đề này nữa.
Hai người vội vàng xếp loại rồi cất những vật vừa mua, có tiểu nhi tử nhà Vương đại thẩm giúp một tay, làm xong nhanh một chút, xong chuyện hai người đều là một thân hôi mù.
"Cầm quần áo đi, ta dẫn ngươi đi tắm suối nước nóng." Hách Quang Quang lấy ra hai bộ y phục đưa cho Diệp Vân Tâm một bộ.
"Tốt quá tốt quá, trông mong đã lâu rồi." Suối nước nóng không thường gặp, Diệp Thị Sơn Trang cũng chưa có, nơi này là Phương Nam, mặc dù gần cuối năm, nhưng ban ngày vẫn còn rất ấm áp, không cần mặc áo bông thật dầy giống như Phương Bắc.
Gần đó có suối nước nóng, tắm dễ dàng, vừa đúng lúc họ cũng không còn thời gian tinh lực đi kiếm thùng nước tắm.
Suối nước nóng cách nhà Hách Quang Quang không xa, leo núi một khắc đồng hồ đã đến.
Suối nước nóng nóng hổi, diện tích rất lớn, ở giữa bị tách ra, nam bên trái nữ bên phải, nước bên trong cực kì sạch sẽ.
Diệp Vân Tâm đưa tay sờ, nóng hổi vừa hợp tắm rửa, hưng phấn kêu to: "Nhanh, nhanh, ta còn chưa có tắm ở trong suối nước nóng đấy."
Hách Quang Quang tắm ở chỗ này hơn mười năm, sớm mất cảm giác hưng phấn, mệt rã rời cố mở mắt để y phục tắm rửa một bên, cởϊ qυầи áo chuẩn bị ngâm suối nước nóng.
Diệp Vân Tâm sớm không kịp đợi, cởi hết xong, phịch một tiếng nhảy vào ao nước, nước vừa vặn đến ngực nàng, hai cánh tay khươ khươ thúc giục: "Đừng có lề mề nữa, mau xuống đây ngâm một lát liền có tinh thần."
Sự thật đã chứng minh Diệp Vân Tâm nói chính là sai, Hách Quang Quang ở trong nước ấm một lát chẳng những không có tinh thần, ngược lại có suối nước nóng toát ra khí nóng vòng quanh còn buồn ngủ hơn.
"Này, ngươi cũng đừng đột nhiên ngủ thϊếp đi, chìm trong nước đấy." Diệp Vân Tâm lo âu không ngừng chạm Hách Quang Quang.
"Yên tâm, ngập đến ta lập tức có thể bơi." Hách Quang Quang híp mắt nỉ non, hai cánh tay bám vào bờ, đầu nằm ở trên cánh tay nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Ngươi. . . . . ." Đang nói, tầm mắt Diệp Vân Tâm đột nhiên dừng lại trên cánh tay trơn bóng như ngọc của Hách Quang Quang, trên cánh tay không có gì cả, thu hồi tầm mắt nhìn thủ cung sa đỏ thắmtrên cánh tay mình, Diệp Vân Tâm trừng mắt nhìn, có lẽ đã hiểu ra cái gì, mặt lập tức đỏ lên.
Trên đường chạy trốn họ có lúc sẽ ở trong khách sạn nghỉ ngơi, nhưng khi tắm đều là một người tắm xong đổi lại một người khác tắm, "thẳng thắn gặp nhau" như lúc này vẫn là lần đầu tiên.
"Cái gì?" Hách Quang Quang buồn ngủ hận không có cái giường ở đây, nàng sẽ lập tức nằm lên đánh một giấc no nê.
"Không có gì, chính là cảm thấy gần đây ngươi cả ngày vừa mệt vừa mỏi rất hiếu kỳ." Diệp Vân Tâm ngượng ngùng lại nhìn đến cánh tay Hách Quang Quang, rửa mặt chải đầu nói.
"Có lẽ là lúc trước quá khẩn trương, bây giờ trở về nhà, mấy ngày nữa là ổn." Hách Quang Quang không để ý chút nào khoát tay áo, không còn hơi sức trả lời.
Tắm ở suối nước nóng và ở thùng tắm cảm giác hoàn toàn bất đồng, tâm tình buồn bực của Diệp Vân Tâm bởi vì ngâm suối nước nóng mà hoàn toàn thay đổi, nàng từng nghe người ta nói thường xuyên tắm suối nước nóng không chỉ có thể trị bệnh, còn có tác dụng làm đẹp da.
Diệp Vân Tâm vừa tắm vừa nhìn chằm chằm trên người mình, nhìn xem có chỗ nào trắng ra hay không, nhìn một chút không biết nghĩ tới điều gì, mặt đỏ bừng lên. . . . . .
Buổi tối hai người đến nhà Vương đại thẩm ăn cơm, hôm nay Vương đại thúc săn về mấy con vịt hoang và thỏ hoang, mấy người vây ở trong tiểu viện vừa hầm cách thủy vừa nướng thịt, ăn rất vui vẻ.
Thịt nướng đến chảy mỡ nhìn đã mê người, Hách Quang Quang cầm lấy một xuyên, vừa mới nuốt xuống, đột nhiên một cơn buồn nôn dâng trào, cũng may cỗ khó chịu này cũng không mãnh liệt, Hách Quang Quang nhịn được, miễn cưỡng nuốt miếng thịt xuống, thịt còn dư lại cũng nuốt không trôi nữa, ném cho con chó đen thèm ăn vây quanh bọn họ.
Sau khi ăn xong, hàng xóm cũng đi tới nhà Vương đại thẩm lôi kéo Hách Quang Quang nói chuyện phiếm, hỏi nàng nửa năm này làm cái gì đi nơi nào.
Hách Quang Quang không có đề cập đến Diệp Thao, chỉ nói sau khi rời khỏi Bạch gia một đường du sơn ngoạn thủy lên phía bắc, Diệp Vân Tâm là thứ nữ không được sủng ái của nhà viên ngoại, bởi vì không chịu nổi khi dễ mà rời nhà trốn đi, vừa đúng nửa đường gặp Hách Quang Quang, trò chuyện với nhau cảm thấy hợp, vì vậy tiện tay mang cùng đi.
Bộ dáng Diệp Vân Tâm không có chút nào giống người không được sủng ái, mà lúc nói chuyện nét mặt Hách Quang Quang mang chút không tự nhiên, trong lòng mọi người đều biết, nên không tiếp tục hỏi tới nữa.
Vài hộ trên núi căn bản đều là do Hách Đại Lang "cứu" trở về từ bên ngoài, những người này hoặc nhiều hoặc ít đều ở bên ngoài chịu khổ, thậm chí có vài người cùng đường muốn tự vận.
Hách Đại Lang mang những người này từ bên ngoài về toàn bộ ở trên chân núi, những người này trước kia mặc kệ là phú thương hay là quan lớn nhỏ không may mắn, tóm lại đi tới nơi này sống đều an tâm làm một nông dân bình thường, d’đ/l ;q’d săn thú, trồng trọt, cuộc sống bởi vì không có lục đυ.c đấu đá lại an toàn vô ưu mà từ từ biến thành hưởng thụ.
Nếu không phải có người dẫn tới, người bình thường là đừng nghĩ lên núi, chân núi bị Hách Đại Lang thiết lập trận pháp, người trên núi mới có khẩu quyết có thể ra vào.
Trẻ con sợ bị người ta bắt cóc, vì vậy bình thường rất ít xuống núi, dù có xuống núi cũng là do người lớn mang theo.
Cuộc sống trên chân núi, một không cần sợ kẻ xấu tới cửa, hai không cần sợ ăn trộm thăm, ban đêm ngủ mở rộng cửa hoàn toàn không có việc gì.
Hàn huyên tới rất khuya mới trở về, Hách Quang Quang đã sớm không chịu nổi, vừa vào nhà y phục cũng không thèm cởi, nằm trên giường liền ngủ mất.
Thấy thế Diệp Vân Tâm cau mày, cuối cùng là nàng phí một phen sức lực giúp Hách Quang Quang cởi y phục.
Lúc đêm khuya vắng người, Diệp Vân Tâm không ngủ được, len lén vùi ở trong chăn vừa mua khóc, lúc ấy rời nhà trốn đi chỉ là tức giận nhất thời, hiện tại nhiều ngày trôi qua như vậy nàng đã sớm nhớ nhà, nhớ ông bà nhớ cha mẹ nhớ huynh đệ tỷ muội, còn nhớ. . . . . . người kia.
Một đêm, có người ngủ thật say đến sáng, có người cắn ngón tay nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ bởi vì nhớ nhà mà len lén gạt lệ.
Hai ngày trôi qua, lúc Hách Quang Quang rảnh rỗi không có việc gì làm liền chạy đến trước mộ vợ chồng Hách Đại Lang cắt cỏ dại, có lúc mang cả thức ăn và rượu, cùng cha mẹ trò chuyện.
Diệp Vân Tâm lần lượt đến thăm từng nhà, có chuyện làm phân tán lực chú ý nàng mới không luôn nhớ nhà.
Ngày hôm đó, Hách Quang Quang đang nổi lửa muốn đốt lò, bên ngoài truyền đến một giọng đàn ông sang sảng: "Ta nói Quang Quang nha đầu, đại bá mang cá tới cho ngươi, mới kéo lưới từ dưới sông lên, con cá này ít nhất nặng mười cân, đủ cho ngươi và Tâm Tâm nha đầu ăn mấy bữa ."
Hách Quang Quang nghe vậy vội vàng thả công việc trong tay đi ra ngoài nghênh tiếp, thấy cá lớn vẫn còn quẫy loạn trong tay người tới, vội vàng khoát tay: "Lâm đại bá, con cá này bá giữ lại ăn đi, ta cùng với Tâm Tâm ăn không hết nhiều như vậy."
"Không sao, ngươi ra bên ngoài lâu như vậy, nào có cơ hội được ăn cá sống mới mẻ này, cầm." Nói xong, Lâm đại bá liền nhét con cá còn giùng giằngtrong tay vào trong tay Hách Quang Quang.
Thình lình bị nhét vào tay, Hách Quang Quang vừa muốn trả cá lại, kết quả con cá lớn kia sức mạnh lớn, cái đuôi quẫy thật cao, bọt nước nhiễm mùi tanh bắn tung tóe khắp nơi, trong đó rất nhiều bay đến trên mặt Hách Quang Quang.
Một cỗ mùi cá nồng nặc truyền đến, Hách Quang Quang vừa ngửi mùi này, một cỗ cảm giác buồn nôn quen thuộc lần nữa dâng trào, vứt bỏ cá chạy đến một bên khom lưng nôn khan một trận, nước chua tự trong dạ dày vọt tới trong miệng, cực kỳ khó chịu.
"Quang Quang nha đầu!" Lâm đại bá sợ hết hồn, không để ý cá lớn trên mặt đất lăn qua lăn lại, vội vã phải ra khỏi cửa tìm đại phu.
Lúc này, Lâm đại nương xách theo một rổ trứng gà đi tới, thấy Hách Quang Quang ở bên nôn ọe, hoảng sợ hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Lâm đại bá vội vàng kể chuyện vừa rồi với lão bà nhà mình một lần, sau nói xong la hét muốn đi ra ngoài tìm đại phu.
"Đợi chút." Lâm đại nương có kinh nghiệm kéo nam nhân hùng hùng hổ hổ muốn ra khỏi cửa lại, không xác định hỏi Hách Quang Quang, "Nghe Tâm Tâm nha đầu nói gần đây Quang Quang thích ngủ, bây giờ ngửi thấy mùi cá liền ghê tởm, triệu chứng này sao lại giống lúc ta năm đó mang thai đại oa, nhị oa, tam oa?"
". . . . . ."