Trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ, cô nghĩ, không được, đây là hôn môi, đây là anh trai cô, bọn họ sao có thể làm như vậy chứ? Tuy nhiên, cơ thể cô lại thành thật hơn trái tim. Mặc dù nội tâm cô muốn đẩy Lâm Diệc Thần ra, nhưng cánh môi cô lại cử động theo tiềm thức.
Lâm Diệc Thần cũng cảm nhận được môi Lâm Thi Thi đáp lại, anh càng thêm được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, duỗi tay ra trực tiếp ôm cô vào trong lòng ngực, sau đó bắt đầu liếʍ láp cánh môi cô. Lâm Thi Thi bị cái ôm của Lâm Diệc Thần làm cho sửng sốt, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại và ướŧ áŧ khiến cô càng thêm mơ hồ, nhịn không được mà ưm một tiếng. Lâm Diệc Thần sau khi nghe thấy âm thanh này liền sửng sốt một chút, sau đó anh càng dùng sức ôm chặt Lâm Thi Thi hơn.
Sai khi Lâm Thi Thi bị hôn như vậy một hồi lâu, cô đã hoàn toàn từ bỏ việc suy nghĩ, chỉ thuận theo bản năng, môi và răng dây dưa với Lâm Diệc Thần ở trước mặt, chẳng phân biệt là của ai, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, gặm cắn, liếʍ láp và mυ'ŧ vào môi lưỡi của đối phương. Cả người Lâm Thi Thi đã mất khả năng suy nghĩ, đúng lúc này, Lâm Diệc Thần đột nhiên ngừng hôn môi lại và rời khỏi môi cô.
Lâm Thi Thi nhìn Lâm Diệc Thần với ánh mắt mờ mịt, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trong mắt Lâm Diệc Thần tràn đầy du͙© vọиɠ, anh nhìn Lâm Thi Thi, ánh mắt hai người gặp nhau, anh nhỏ giọng hỏi: "Thi Thi, anh muốn chạm vào ngực em, có được không?"
Lâm Thi Thi nghe vậy mê mang một lúc, sau đó cô nức nở ừ một tiếng, không gật đầu cũng không lắc đầu. Lâm Diệc Thần lại cười, cười nhẹ và nói với trầm thấp : "Được."
Trong lúc Lâm Thi Thi đang mơ mơ màng màng, liền cảm giác được có thứ gì đó chạm vào ngực mình, còn xoa xoa. Cô chỉ cảm thấy trên ngực tê dại, nhịn không được mà rên lên một tiếng, sau khi ý thức được bản thân rêи ɾỉ, cô vội vàng đẩy đẩy người trước mặt: "Ô... Đừng...Ưʍ..."
Lâm Diệc Thần không chịu, anh đứng dậy đè Lâm Thi Thi trên ghế sofa và hôn cô lần nữa, hai tay còn không ngừng xoa bóp hai vυ' nhô lên của cô. Lâm Thi Thi chưa từng bị đối đãi như vậy, giờ phút này cô không hề tỉnh táo một chút nào, nhưng lại có thể cảm nhận được người đang đè trên người mình không phải là bạn trai mà là...Anh trai.
"Không...Ô...Ưʍ..." Lâm Thi Thi yếu ớt nằm trên sô pha, cồn kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan, khiến cô dần quen với việc bị người ta xoa bóp và hôn lên người, dần dà, cô phát ra tiếng rêи ɾỉ, từng tiếng nối tiếp nhau, đặc biệt ngây ngất.