Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 5

Chương 5
Một hài tử nho nhỏ theo một nam tử quần áo tả tơi gian nan đi lên núi, bọn họ đi thật lâu, tiểu hài đã đi không vững, chân của nó đều đã chảy máu.

“Sư phụ, ta đi không được, chân ta đau quá.” Tiểu hài tử thương cảm nói.

“Bình nhi nhẫn nhịn một chút nữa, phía trước là trang viên của bằng hữu ta, hắn có thể cho chúng ta ở đó, chắc chắn có rất nhiều đồ ăn ngon, bình nhi cùng sư phụ chăm chỉ làm việc, sẽ được ăn cơm cùng bọn họ.” Nam tử ôm lấy tiểu hài tử, nhìn chân tiểu hài tử đang chảy máu, yêu thương ôm tiểu hài tử chậm rãi bước đi. Sau một canh giờ, cuối cùng cũng tới trang viên của bằng hữu.

Thầy trò hai người đứng trên một mảnh hoang phế trợn tròn mắt, đây là trang viên mỹ lệ sao, đây là gia tộc phú quý sao, bây giờ lại thành thế này, bên trong toàn những thi thể.

“Sư phụ, ngày hôm nay chúng ta sẽ không ăn cái này chứ.” Tiểu hài tử chỉ vào thi thể hỏi.

“Bọn họ bị diệt môn a, lão bằng hữu a, ngươi đắc tội với ai, khiến toàn gia chết thảm như thế a.” Nam tử bỗng nhiên khóc rống lên, buông tiểu hài tử. Hướng về phía các thi thể, một bên khóc một bên tìm kiếm thi thể bằng hữu của hắn, “Ngươi, tên chết tiệt, ngươi ở đâu, ngươi thiếu ta năm mươi lượng bạc, cứ như vậy mà chết làm sao tính toán sổ sách với ta a. Ngươi hoàn hồn cho ta, chết cũng phải ra đây cho ta!”

“. . .” Tiểu hài tử trở mình mắt trợn trắng, “Sư phụ, hai thầy trò chúng ta có bán mình, cũng không được năm mươi lượng bạc, ngươi làm gì mà có nhiều tiền như vậy chứ?”

“. . . Ai cần ngươi lo.” Nam nhân chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tìm ra một ít bạc, nam tử mang bạc cất vào trong lòng, “Chúng ta đi tìm người làm quan tài mai táng bọn họ, dù sao họ cũng bằng hữu a.”

“Sư phụ, ngươi không định tìm hung thủ sát hại bọn họ sao, vì bọn họ báo thù, ngươi không phải người giang hồ sao.” Tiểu hài tử phi thường không hài lòng với cách làm của sư phụ mình, tiểu hài tử tới một căn phòng bị phá lục lọi tìm ra một ít quần áo không bị cháy hỏng và đồ dùng hàng ngày đóng gói lại.

“Ngươi còn nói sư phụ ni, ngươi cũng chiếm tiện nghi mà.”

“Sư phụ, ngươi xem xem giờ hai người chật vật thành cái bộ dạng gì, vào thành phải xuất ra rất nhiều bạc, đừng để cho người khác hoài nghi chúng ta là kẻ phạm pháp, gϊếŧ người cướp của. Chúng ta ăn mặc sạch sẽ, mới có thể vào thành dùng tiền mua quan tài.”

Nam tử vừa nghe, thoả mãn mỉm cười ôm lấy tiểu hài tử, “Bình nhi càng ngày càng thông minh, đúng là thầy nào trò nấy. Sư phụ rất hài lòng.”

“Theo sư phụ sẽ học được tự gánh vác, sư phụ ta đói bụng.” Tiểu hài tử sờ sờ bụng của mình.

“Chúng ta đã có bạc, sư phụ mang ngươi đi ăn, ăn no rồi chúng ta sẽ đem những …thi thể này hạ táng. Báo thù tự có người khác báo, bằng hữu của ta còn có vài nhi tử dã trưởng thành, muốn báo thù không tới phiên sư phụ quan tâm, đi thôi, ” nam nhân cõng tiểu hài tử đi xuống chân núi.

Tiểu hài tử dựa vào lưng nam nhân, cảm thụ thân thể ấm áp, tiểu hài tử nghĩ, sư phụ là phụ thân ta, tuy rằng cuộc sống hiện tại lang bạc, lưu lạc chung quanh, nhưng ta lại vui sướиɠ hơn trước.

Hình như có ai đang ôm ấp mình, ấm áp giống như khi được sư phụ ôm ở trong lòng, Đoan Mộc Dĩnh chậm rãi mở mắt, hắn vừa mơ tới cuộc sống lúc trước, lấy lại bình tĩnh, trước mắt hắn là khuôn mặt phóng đại của Đoan Mộc Thanh Lam, khuôn mặt tuấn mỹ vô song, cặp mắt xếch hé mở kia, lơ đãng toát ra quang mang, nữ nhân nào mà gặp hắn sẽ bị sức quyến rũ này thu hút điên cuồng.

Đoan Mộc Dĩnh giật giật thân thể, hắn bị Đoan Mộc Thanh Lam ôm chặt vào trong ngực, căn bản không thể động đậy.

“Dĩnh nhi, nếu như vẫn lộn xộn, trẫm cũng không thể bảo chứng mình có thể làm quân tử nha.” Đoan Mộc Thanh Lam nhắm mắt nói. Nhưng hắn vẫn không buông tay, trái lại còn sờ soạng Đoan Mộc Dĩnh.

Quân tử, cho tới bây giờ ngươi chưa từng quân tử một lần. Đó đương nhiên là tiếng lòng của Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh cựa quậy vài cái vẫn không thể thoát, đành bĩu môi mặc kệ.

“Kiếm pháp Dĩnh nhi dùng tại võ trường, đều không phải là của thị vệ hay phụ hoàng dạy cho, ngươi học của ai vậy.” Đoan Mộc Thanh Lam mị con mắt, cầm lấy mái tóc của Đoan Mộc Dĩnh, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi.

Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy được mùi vị nguy hiểm, chính kiếm pháp của mình khiến Đoan Mộc Thanh Lam bắt đầu hoài nghi, phải giải thích ra sao mới tốt đây. “Kiếm pháp của nhi thần là do chính mình học. Nhi thần đọc một quyển sách thấy loại kiếm pháp này nên học một chút, phụ hoàng chê cười.”

“Thật sao, trẫm lại thấy ngươi sử dụng kiếm giống như một người dày dặn kinh nghiệm trên chiến trường, không giống một thiếu niên a.” Đoan Mộc Thanh Lam một tay nâng mặt hạnh lên, một tay bắt đầu sờ loạn. Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười nhìn Đoan Mộc Dĩnh, hắn chờ Đoan Mộc Dĩnh giải thích.

“Phụ hoàng không nên ép hỏi nhi thần, nhi thần sẽ không gây bất lợi cho phụ hoàng cùng triều đình, phụ hoàng không nên hoài nghi nhi thần.” Đoan Mộc Dĩnh né tránh Đoan Mộc Thanh Lam đυ.ng chạm, lời nói mang ý tứ cầu xin. Người này thực sự sẽ hạ thủ đối với nhi tử của chính mình sao?

“Trẫm sẽ chờ ngươi cam tâm tình nguyện nói thật với trẫm, trẫm mong muốn ngươi sẽ nói thật.” Đoan Mộc Thanh Lam cho rằng mục đích của mình chắc chắn sẽ đoạt được. Không tiếp tục hỏi nữa, bàn tay to ôm lấy người Đoan Mộc Dĩnh, hung hăng hôn môi, bá đạo làm loạn trong miệng Đoan Mộc Dĩnh, dây dưa đầu lưỡi. Đoan Mộc Dĩnh bị nhiệt tình bất ngờ này làm thất kinh, đây là lần thứ mấy bị hắn hôn. Lần đầu tiên là lúc mình hôn mê, lần thứ hai là do mình không cẩn thận, đây là lần thứ ba, lần này do ngu ngốc nên bị tập kích. Nếu không phải muốn báo thù, muốn phá vỡ tiên đoán, ta sẽ không dây dưa với nam nhân này!

Đoan Mộc Dĩnh phản kháng không được Đoan Mộc Thanh Lam, hắn không có sức mạnh đẩy ra, Đoan Mộc Dĩnh nghĩ đến vì sao mình lại trở nên nhu nhược cùng bất lực thế này, vì cái gì chứ. Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh dâng lên từng đợt đau thương, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.

Đoan Mộc Thanh Lam không biết vi sao Đoan Mộc Dĩnh lại khóc, giống như lúc hắn mới thức tỉnh, trên người toát ra sầu bi vô tận, u buồn làm tan nát cõi lòng, không giống một hài tử, nhưng càng thần bí như thế lại càng hấp dẫn. Đoan Mộc Thanh Lam thương tiếc hôn lên nước mắt của Đoan Mộc Dĩnh, vuốt nhẹ qua lông mi. Đoan Mộc Dĩnh mở mắt, nhìn thẳng Đoan Mộc Thanh Lam, nói với giọng nồng đậm: “Phụ hoàng, vì sao lại hôn môi nhi thần như vậy, lần trước phụ hoàng nói muốn có trái tim của nhi thần, phụ hoàng không biết đây là lσạи ɭυâи sao. Lẽ nào phụ hoàng không sợ người trong thiên hạ chế nhạo, phụ hoàng có nghĩ tới hay không, sau này nhi thần cũng bị người khác cười nhạo, còn có những cung phi vì đố kỵ mà ám toán. Cùng nhi thần ở một chỗ, phụ hoàng làm sao đối mặt với người khác. Bọn họ không dám lăng mạ phụ hoàng, bọn họ sẽ lăng mạ nhi thần, nói nhi thần quyến rũ phụ hoàng, nhi thần là yêu nghiệt.”

“Bọn họ không dám, ai dám nói, trẫm sẽ cắt lưỡi của những kẻ lắm miệng kia, gϊếŧ người bọn hắn yêu, bắt bọn hắn uống máu của ái nhân mình. Nếu ai muốn can dự vào chuyện của trẫm, trước hết chuẩn bị quan tài của mình cho tốt. Quốc gia đại sự mọi người giúp trẫm bày mưu tính kế, trẫm nhất định khiêm tốn tiếp thu, thế nhưng can thiệp vào hậu cung của trẫm, trừ khi bọn họ muốn chết.” Đoan Mộc Thanh Lam nói phi thường nhẹ, hắn không quan tâm người khác nói gì, chỉ cần sống thoải mái là được. Hắn đã từng bức chết tiên hoàng, bắt tiên hoàng uống máu của phi tử hắn sủng ái, khiến cho tiên hoàng sống trong dằn vặt. Sự trả thù điên cuồng của hắn, nhắc lại còn khiến lòng người run sợ.

Đoan Mộc Dĩnh nở nụ cười, mang theo lực sát thương vô hạn, khiến Đoan Mộc Thanh Lam đờ ra, bắt đầu tiếp cận với hài tử này là bởi vì hắn có dung mạo giống với nữ nhân mình yêu nhất, quả nhiên quyết định của mình không sai, dáng tươi cười của bọn họ đều hệt như nhau. Hắn muốn hài tử này, cũng là nhi tử của chính mình, tuy không phải là người hắn yêu, nhưng một người thay thế cũng tốt .

“Dĩnh nhi rất ít ra cung a, ngày mai trẫm mang ngươi ra cung chơi.” Đoan Mộc Thanh Lam ngồi xuống, sửa lại thắt lưng, sờ sờ lấy trong lòng ra một chiếc khăn tay, giao cho Đoan Mộc Dĩnh. “Mặt trên có ghi tâm pháp võ công mà phụ hoàng thích nhất, có thể luyện thành hay không, còn phải nhờ tạo hóa của chính ngươi.”

Đoan Mộc Dĩnh cầm khăn tay nhìn một chút, bỏ vào trong lòng của mình, cảm kích nói: “Đa tạ phụ hoàng, nhi thần sẽ không làm phụ hoàng thất vọng.”

“Muốn cảm kích trẫm, không bằng thể hiện một chút, hôn nhẹ trẫm là tốt nhất.” Đoan Mộc Thanh Lam giống như một gã lưu manh đùa giỡn nữ tử, cười đợi Đoan Mộc Dĩnh chủ động biểu thị cảm kích.

“. . .” Đoan Mộc Dĩnh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười kiều mị, ôm lấy cổ Đoan Mộc Thanh Lam, hôn lên môi Đoan Mộc Thanh Lam, chỉ là nhẹ nhàng nhưng khiến tim Đoan Mộc Thanh Lam đập loạn, sau đó gọi Thập Lục, “Thập Lục, mang Khuynh Thành lại cho ta, ta muốn dẫn nó đi chơi.”

“Ngươi, một tiểu quỷ bướng bỉnh.” Đoan Mộc Thanh Lam cười bước xuống giường, ngẫm lại mình còn có nhiều tấu chương chưa phê, đành phải quay về. Tiểu yêu tinh này, sau này lại thu thập hắn. “Lý Phúc, bãi giá ngự thư phòng, ngày mai đưa đến cho lục hoàng tử mấy người thị vệ.”

“Vâng.” Lý phúc âm thầm cảm thấy may mắn vì nhãn lực của mình, xem ra lục hoàng tử là tân sủng của hoàng thượng, Dương quý phi sẽ chậm rãi thất thế. Lý Hoài An luôn muốn hầu hạ Quý thục phi sao, sẽ thanh toàn cho hắn, ai mà không muốn leo cao chứ. Quý thục phi cũng rất có hảo cảm với Lý Hoài An, liền thuận nước dong thuyền vậy.

——— —————— ————–

Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam đi trên đường của Cẩm Vân thành, Đoan Mộc Dĩnh thấy thấy búp bê vải, liền dừng lại muốn mua. Mà Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam y phục quý giá, dung mạo hiếm có, khiến mọi người không dám đắc tội.

“Vị tiểu công tử này thích búp bê vải, ta sẽ bán rẻ cho ngươi, mười văn tiền.” Chủ hàng cười nói.

“Mười văn tiền, được rồi, Dĩnh nhi thích, cha mua cho ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam không nói hai lời định bỏ tiền, trong lòng Đoan Mộc Dĩnh mắng, ngươi cái gì cũng không biết chỉ có sạt nghiệp thôi, cái này sao đáng mười văn tiền.

“Lão bản, cái này mà đáng mười văn tiền sao, ngươi xem thợ khâu đường may thô ráp, không thể đến mười văn tiền được. ta thấy chỉ được năm văn tiền a.” Đoan Mộc Dĩnh bắt đầu cò kè mặc cả, Đoan Mộc Thanh Lam hiếu kỳ mở hai con mắt, nhìn nhi tử của mình, sao lại ép giá lợi hại như vậy.

“Tiểu công tử, sao lại nói như thế, đây là lão bà của ta tân tân khổ khổ thêu, đường may sao lại thô ráp được. Năm văn tiền không được, chín văn tiền!” Chủ hàng chết sống mặc kệ, xắn tay áo bắt đầu cùng Đoan Mộc Dĩnh ép giá.

“Được rồi, năm văn tiền còn có lợi cho ngươi, bốn văn tiền.”

“Ngươi nói cái gì, bốn văn tiền, còn chưa đủ tiền vốn của ta, tám văn tiền!”

“Tiền vốn gì mà tiền vốn a, ta thấy ba văn tiền mới đúng a.”

“. . . Là ngươi lợi hại, năm văn tiền thì năm văn tiền, coi như ngày hôm nay ta không may bán cho ngươi.”

“Cha bỏ tiền trả đi.” Đoan Mộc Dĩnh ôm búp bê cười thật hồn nhiên, Đoan Mộc Thanh Lam sủng nịch nhu nhu sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, thực sự là một hài tử đáng yêu.

“Ta mang búp bê này tặng cho tiểu muội muội, có được hay không, cha.” Đoan Mộc Dĩnh ôm búp bê vải chậm rãi đi về phía trước, tìm kiếm chung quanh có cái gì hay để chơi không.

“Hảo, ngươi là ca ca tốt, chớ quên búp bê vải này là do cha ngươi trả tiền a. Dĩnh nhi, ngươi cò kè mặc cả với người ta, ngươi học của ai vậy?” Đoan Mộc Thanh Lam nghi hoặc hỏi.

“Nghe Thập Lục nói, mua đồ phải cò kè mặc cả, mượn hoa hiến phật mà, cha có nhiều tiền như vậy, sẽ không cùng Dĩnh nhi tính toán chứ.”

“Ngươi sao biết cha không tính toán với ngươi, cha sẽ nhớ kĩ, sau này Dĩnh nhi chậm rãi trả. Cha cho rằng dùng thân thể là phương pháp trả tốt nhất, Dĩnh nhi nghĩ sao ni.”

“. . .” Đoan Mộc Dĩnh thực sự là lười cùng hắn tính toán, phía trước có một đống người đang vây lại, tựa hồ có người đánh nhau. Đoan Mộc Dĩnh lập tức chạy tới, thế nhưng hắn vóc người thấp bé, không thể tiến vào đoàn người, đành đứng bên ngoài nhón chân nhìn vào.

Đoan Mộc Thanh Lam nhìn Đoan Mộc Dĩnh gấp đến độ xoay quanh, giống như con khỉ. Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, đẩy ra đoàn người cùng Đoan Mộc Dĩnh chen vào.

“Trầm Luyện ngươi là con rùa, lão tử tính sổ với ngươi, không có bạc thì đừng đánh bạc.” Đoan Mộc Tuyết đánh một quyền, người đối diện kêu là Trầm Luyện kia miễn cưỡng né tránh. Trầm Luyện một quyền phản lại, nắm tay sát trước mặt Đoan Mộc Tuyết.

“Bản công tử hoài nghi ngươi chơi gian, lừa gạt bạc của bản công tử.”

“Ta khinh, thua lại quỵt nợ, muốn làm rùa rụt cổ sao.”

“Bản công tử không phải là rùa, bản công tử là người!”

Hai người đánh nhau, vừa đánh vừa chửi, làm ầm ĩ cả phố. Đoan Mộc Dĩnh không biết trời đất gì, cái người này, không phải ca ca ta sao. Tâm tình đang tốt của Đoan Mộc Thanh Lam bay mất, trên đầu nổi gân xanh.

“Đoan Mộc Tuyết! Ngươi muốn chết sao!” Đoan Mộc Thanh Lam tức giận hét lớn một tiếng, Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện đều ngừng quyền cước, bọn họ quay đầu nhìn qua Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Tuyết biết người có thể kêu thẳng tên của hắn, chỉ có thể là phụ thân. Xong xong xong xong. . .

“Cha a, sao hôm nay lại rảnh rỗi cùng lục đệ ra ngoài chơi vậy. Lục đệ, ngươi thích búp bê vải a, chỉ cần nói cho ca ca một tiếng, không có búp bê vải nào mà ca ca không có khả năng mang đến cho ngươi a.” Đoan Mộc Tuyết đã chạy tới, giống như tiểu cẩu vẫy đuôi. Thập phần lấy lòng. Thoáng nhìn thoáng nhìn, bối cảnh là một mảnh phấn hồng.

“Nếu như ta không ra ngoài, sao biết được lão ngũ ngươi bài bạc rồi đánh nhau ni.” Đoan Mộc Thanh Lam tức giận khiến mặt đen lại, khoát tay, bên người hắn xuất hiện bốn đại nội thị vệ, “Ta cho các ngươi giáo huấn cái tên không ra gì này, dạy mãi không sửa!”

Đoan Mộc Tuyết phi thường có kinh nghiệm, liền nhảy dựng lên, chạy mau! Vừa chạy vừa giả vờ tiêu sái quay đầu lại nhìn mấy người, hôn gió, tất cả mọi người đều sởn gai ốc, phi thường muốn cho hắn một bài học.