Chương 3
Ngày nào đó, Đoan Mộc Tuyết còn chưa thấy người, thanh âm đã tới trước. “Tiểu lục, ngươi xem, Ngũ ca mang cho ngươi một thứ rất tốt.” Đoan mộc Tuyết vừa cười vừa đi vào, trong tay ôm một tiểu cẩu đáng yêu, nếu thấy nó Lục đệ nhất định sẽ thích.Đoan Mộc Tuyết giơ tiểu cẩu lên trước mặt Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh nhìn thấy tiểu cẩu rất không giống bình thường, lông của nó có màu đỏ. Đoan Mộc Dĩnh ôm lấy tiểu cẩu, nhìn phải nhìn trái, tiểu cẩu liếʍ lên má Đoan Mộc Dĩnh khiến Đoan Mộc Dĩnh vui vẻ cười ra tiếng.
“Ta biết ngươi sẽ thích, ngươi xem Ngũ ca ta là tốt nhất a.” Đoan Mộc Tuyết đắc ý dào dạt nói, “Đây là ta bỏ ra không ít bạc tìm khuyển quý, có đầu như sư tử màu đỏ, đây là khuyển ngoại quốc, sau này lớn lên hung mãnh dị thường, còn rất trung thành. Ngươi biết không, ta phải tìm trăm cách mới mua nó được từ tay nhi tử của đại tướng quân.”
“Cảm tạ Ngũ ca, Ngũ ca hiểu rõ ta nhất.” Thu nhận lễ vật, nên nói lời cảm tạ, Đoan Mộc Dĩnh rất có lễ phép nói.
Đoan Mộc Thanh Lam bãi triều, liền đến chỗ Đoan Mộc Dĩnh xem thương thế của hắn, kết quả vừa vào cửa đã thấy Đoan Mộc Dĩnh ôm tiểu cẩu ngoạn, Đoan Mộc Tuyết đứng một bên đắc ý dào dạt. (ngoạn = chơi)
“Có chuyện gì, hoàng nhi vui vẻ như thế, nói cho trẫm nghe một chút.”Đoan Mộc Thanh Lam cười, đi tới, ngồi ở bên giường Đoan Mộc Dĩnh. Đoan Mộc Dĩnh giơ tiểu cẩu lên, cho Đoan Mộc Thanh Lam nhìn.
Đoan Mộc Tuyết cùng Đoan Mộc Dĩnh muốn hướng Đoan Mộc Thanh Lam hành lễ. Đoan Mộc Thanh Lam khoát khoát tay, ý bảo miễn đi. Hắn cười tủm tỉm nhìn tiểu cẩu, đây là cái gì, sao lại có màu đỏ như vậy?
“Ngũ ca tặng cho nhi thần, hắn nói đây là khuyển quý của ngoại quốc, đầu sư tử, lông toàn thân màu đỏ, phi thường dũng mãnh.”
“Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cẩu có lông màu đỏ, cho trẫm nhìn một cái.”Đoan Mộc Thanh Lam tiếp nhận tiểu cẩu, nhìn phải nhìn trái, chưa từng thấy con cẩu thế này a. Đoan Mộc Dĩnh cúi đầu nhìn tay mình, tay của ta sao lại đỏ như thế. Chẳng lẽ nhiễm màu của lông cẩu?
“Phụ hoàng, ngươi xem tay của ta.” Đoan Mộc Dĩnh giơ hai tay nhỏ bé nhiễm đỏ trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Thanh Lam vừa nhìn liền minh bạch, chắc chắn là nhiễm màu của lông cẩu.
“Người đâu, mang đến cho trẫm một chậu nước.”Đoan Mộc Thanh Lam vừa bực mình vừa buồn cười, lão ngũ này, không đầu không đuôi lại bị người khác lừa gạt.
Cung nữ bưng tới một chậu nước, Đoan Mộc Thanh Lam bỏ tiểu cẩu vào, nước trong lập tức trở nên đỏ tươi. Đoan Mộc Tuyết vừa nhìn nước biến đỏ, trong lòng minh bạch, con bà nó, bị lừa! Đoan Mộc Tuyết tức giận đến hai má đỏ bừng, tức giận, quá tức giận.
“Cái này, cái kia, tốt, Trầm Luyện ngươi dám gạt ta, ta không để yên cho ngươi!” Đoan Mộc Tuyết đứng lên, lập tức hướng Đoan Mộc Thanh Lam hành lễ: “Phụ hoàng a, nhi thần xin cáo lui trước, tìm Trầm Luyện kia tính sổ! Hắn lừa gạt nhi thần, nhi thần không để hắn yên.”
“Ngươi đi đi, thuận tiện nói cho cha của Trầm Luyện, vị đại tướng quân kia của trẫm, tháng này khấu trừ bổng lộc làm khoản bồi thường, trẫm xem con của hắn còn dám lừa gạt hoàng nhi của trẫm nữa không.” Đoan Mộc Thanh Lam lấy vải trắng, lau khô tiểu cẩu, lông tiểu cẩu có màu rám nắng, biểu lộ hai con mắt vô tội, vẫy vẫy đuôi muốn Đoan Mộc Dĩnh ôm nó. Đoan Mộc Dĩnh ôm lấy tiểu cẩu, cười có chút hả hê, vừa cười vừa nghĩ, nguyên lai người lợi hại nhất là hoàng thượng, hoàng thượng khấu trừ một tháng bổng lộc của đại tướng quân, cái mông của Trầm Luyện khẳng định là gặp tai ương.
“Ai nha phụ hoàng, nhi tử phát hiện cả đời nhi tử cũng không được phân nửa thông minh tài trí của người, nhi tử vĩnh viễn chỉ có thể nhìn mà ngưỡng mộ, phụ hoàng a, với thánh chỉ này, Trầm Luyện ắt gặp tai ương!” Đoan Mộc Tuyết lại bắt đầu đắc ý dào dạt, có người cho mình chỗ dựa, sao không đắc ý cho được.
“Lão ngũ, trẫm nghe nói ngươi lột da ếch bỏ vào túi tiền của lão thái phó, khiến lão thái phó sợ đến mức ngất xỉu.” Đoan Mộc Thanh Lam không nhanh không chậm nói.
“Không có, oan uổng a, nhi thần luôn luôn phi thường nghe lời, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy ni.” Đoan Mộc Tuyết chết không thừa nhận, thừa nhận sẽ bị phạt, đứa ngốc mới thừa nhận a.
“Ngũ ca, ngươi không đi tìm Trầm Luyện tính sổ sao?” Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh muốn giúp ca ca này, dù sao bọn họ đều là nhi tử của Quý thục phi.
“Được rồi, nhi thần cáo lui, phụ hoàng, Dĩnh nhi, chờ tin tức tốt của ta.” Đoan Mộc Tuyết giỏi nhất là khinh công, bóng dáng vừa lóe, đã không thấy bóng dáng. Đoan Mộc Dĩnh giật mình, lúc còn là Trình Thu Bình, khinh công cũng không có giỏi như thế, Đoan Mộc gia thực sự là ngọa hổ tàng long.
Đoan Mộc Dĩnh thập phần ước ao nhìn Đoan Mộc Tuyết biến mất, Đoan Mộc Thanh Lam sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, “Ước ao khinh công giỏi như Ngũ ca của ngươi sao, trẫm nói cho ngươi, muốn khinh công giỏi, Dĩnh nhi học Ngũ ca ngươi, mỗi ngày đều phạm sai lầm, bị thị vệ truy đuổi, khinh công của ngươi sẽ tiến bộ. Dĩnh nhi muốn sao?”
“. . . Từ bỏ.” Đoan Mộc Dĩnh có điểm nhụt chí, với thân thể của tiểu hài tử thế này, làm sao để báo thù, làm sao để đấu cùng bọn tiên tri, làm sao thoát khỏi số phận này. Ta phải mạnh lên, còn phải mạnh hơn so với trước kia.
“Phụ hoàng nhi thần cũng muốn võ công cái thế.” Đoan Mộc Dĩnh nói, hắn nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, hắn cũng có chút nghi ngờ, Đoan Mộc Thanh Lam cho hắn cảm giác thập phần quái dị hoặc là hắn đa tâm, nhưng Đoan Mộc Thanh Lam chắc chắn không người lương thiện, ở trong cung đình này, mọi nơi mọi chốn hắn phải cẩn thận.
Trong mắt Đoan Mộc Thanh Lam đã không còn tiếu ý, lại một hoàng tử muốn làm hoàng đế sao, có dã tâm đều không phải chuyện tốt. Đoan Mộc Thanh Lam trầm thanh nói: “Dĩnh nhi muốn mạnh lên, trẫm thật cao hứng, thế nhưng vì sao ngươi muốn mạnh lên, ngươi đã có phụ hoàng bảo hộ, thái tử thương yêu, ngươi mạnh lên để làm gì.”
“Nhi thần muốn bảo hộ chính mình, không cần phụ hoàng cùng đại hoàng huynh bảo hộ, nhi thần cũng có thể tự mình bảo hộ mình. Phụ hoàng, ngươi có tin vào số phận không?” Đoan Mộc Dĩnh nghe ra Đoan Mộc Thanh Lam có điểm mất hứng, hình như hắn hoài nghi ta là một người có dã tâm.
“Số phận, số phận là cái gì chứ?” Đoan Mộc Thanh Lam đứng lên, nhìn bao quát Đoan Mộc Dĩnh, áp bách khiến Đoan Mộc Dĩnh nghĩ mình chỉ là một con kiến nhỏ ở trước mặt hắn, khϊếp đảm trước khí phách và sự lạnh lùng của hắn, Đoan Mộc Dĩnh cúi đầu rụt vai một chút, rất nhanh lại ngẩng đầu lên, kiên định nhìn thẳng Đoan Mộc Thanh Lam, dù sao cũng đã chết một lần.
Thời gian chậm rãi trôi, hai người nhìn nhau thật lâu, Đoan Mộc Thanh Lam chậm rãi xoay người, nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, nhớ lại kí ức tang thương: “Trẫm không tin số mệnh, tiên tri tiên đoán ngồi trên ngôi vị hoàng là hoàng huynh của trẫm, trẫm chỉ là một kẻ vô tích sự. Trẫm thân là nhi tử của hoàng hậu, nhưng mất đi địa vị thái tử, cũng do tên tiên tri hồ ngôn loạn ngữ. Mẫu thân của trẫm bị hắn nói là một người không may mắn, khiến cho sinh hoạt của chúng ta trong cung vô cùng cực khổ. Trẫm chưa bao giờ tin tưởng tiên đoán, cung biến, trẫm làm gì hẳn hoàng nhi cũng đã biết. Mẫu thân của ngươi chắc đã nói qua, nàng ở ngay bên cạnh thái hậu, giúp thái hậu gϊếŧ chết đối thủ, trung thành với trẫm, trẫm luôn luôn vui lòng tưởng thưởng. Còn tiên tri kia, trẫm bắt được hắn, lăng trì hắn trước mặt tiên đế. Trong cung của trẫm không cần tiên tri!”
Vì sao hắn lại nói những lời … này, Đoan Mộc Dĩnh có chút nghi hoặc, có điểm không yên lòng, hắn muốn biểu đạt điều gì, quá khứ của hắn ta đã biết từ lâu, đương nhiên mọi người đều biết. Rất nhiều năm trước trong hoàng cung máu chảy thành sông, Đoan Mộc Thanh Lam đứng ở vị trí cao nhất, một thân chiến giáp hắc sắc, diện vô biểu tình, dưới chân hắn không biết là bao nhiêu thi thể, hắn là một diêm vương.
“Phụ hoàng, nhi thần cũng không tin tiên tri nói về số phận, nhi thần muốn bảo hộ phụ hoàng, bảo hộ huynh đệ của mình. Không có sức mạnh, nhi thần có thể làm gì, nhi thần là một nam nhân không phải là một đóa hoa mềm mại.” Đoan Mộc Dĩnh kỳ thực cũng không biết Đoan Mộc Thanh Lam có thể giúp mình hay không, hắn thậm chí có chút sợ, sợ Đoan Mộc Thanh Lam biết hắn không phải là Đoan Mộc Dĩnh, có thể sẽ gϊếŧ hắn.
Đoan Mộc Thanh Lam xoay người, đi tới trước giường Đoan Mộc Dĩnh, tiểu cẩu cũng không hiểu lòng người hiểm ác đáng sợ, vẫy đuôi hướng Đoan Mộc Thanh Lam. Chó vẩy đuôi mừng chủ, Đoan Mộc Dĩnh nhìn tiểu cẩu, cúi đầu âm thầm thương cảm, hiện tại mình cùng tiểu cẩu như nhau, chó vẩy đuôi mừng chủ mới giành được đồng tình. Tiểu cẩu ô ô kêu, thoải mái nằm trong lòng Đoan Mộc Dĩnh.
Một đôi bàn tay to nâng mặt Đoan Mộc Dĩnh lên, Đoan Mộc Dĩnh ngẩng đầu nhìn, trong ánh mắt toàn bộ đều là khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân. “Trẫm chưa nói không dạy ngươi tập võ, nhìn biểu tình của ngươi giống như tiểu cẩu, ngươi từ sau khi tỉnh lại, trẫm không còn nhận thức được ngươi, luôn luôn nghĩ ngươi là một người khác.” Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười nói, “Trẫm thích người không tin vào số mệnh, Dĩnh nhi muốn làm một nam tử hán, bảo hộ phụ hoàng bảo hộ người thân, trẫm thích. Nhớ kỹ lời ngươi nói ngày hôm nay, trẫm sẽ tự dạy ngươi tuyệt thế võ công, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trẫm không phải không công dạy ngươi võ công.”
Đoan Mộc Dĩnh thấy Đoan Mộc Thanh Lam chậm rãi phóng đại, cuối cùng Đoan Mộc Dĩnh nhắm mắt lại, Đoan Mộc Thanh Lam hôn lên môi Đoan Mộc Dĩnh, nhẹ nhàng đùa giỡn đôi môi mềm mại, Đoan Mộc Dĩnh có chút giật mình, bị hành động của Đoan Mộc Thanh Lam làm hoảng sợ, người này không biết là hắn đang hôn nhi tử mình sao? Lần trước hôn mê đã có cảm giác có người hôn môi mình, chả nhẽ hắn yêu nhi tử của hắn. Lúc Đoan Mộc Dĩnh ngây người, Đoan Mộc Thanh Lam linh hoạt đưa lưỡi tham tiến khoang miệng Đoan Mộc Dĩnh, đảo mọi ngóc ngách, khéo léo cuốn lấy đầu lưỡi. Khí tức Đoan Mộc Dĩnh bất ổn, toàn thân run rẩy? Đoan Mộc Dĩnh còn một tia lý trí cuối cùng, hắn dùng lực muốn đẩy Đoan Mộc Thanh Lam ra, Đoan Mộc Thanh Lam vẫn không buông tay, càng thêm cuồng nhiệt, đến khi Đoan Mộc Dĩnh không hề phản kháng, khí tức hỗn loạn ngã vào trong lòng của hắn.
“Dĩnh nhi, ngươi đã biết trẫm muốn gì phải không.” Đoan Mộc Thanh Lam nhìn sắc mặt ửng hồng của Đoan Mộc Dĩnh, ám muội vuốt ve vành tai Đoan Mộc Dĩnh, hắn thích biểu tình giả vờ kiên cường của hài tử này trước mặt hắn, hài tử này thần bí như vậy, hắn phải vạch trần, để xem vì sao hài tử này không giống như lúc trước.
Đoan Mộc Dĩnh cười lạnh một tiếng, “Muốn tâm của nhi thần, phụ hoàng, đó không phải là điều ngươi muốn là có được.” Yêu là cái gì chứ, yêu là lợi dụng nhau, phản bội nhau. Đoan Mộc Dĩnh nghĩ tới cửa thành đóng chặt kia, nhớ tới nam nhân vô tình kia, còn những bằng hữu bị hại chết của hắn, trong ngực hắn tràn ngập căm hận, đối với tình yêu chỉ còn hoài nghi.
“Thật sao, thiên hạ này không có thứ gì trẫm muốn mà không được, Dĩnh nhi, ngươi cứ chờ xem.” Đoan Mộc Thanh Lam hạ chiến thư, Đoan Mộc Thanh Lam tràn ngập tự tin, hắn tin rằng Đoan Mộc Dĩnh nhất định sẽ yêu hắn, hắn tin tưởng vững chắc mình sẽ không thua Đoan Mộc Dĩnh.
Đoan Mộc Dĩnh giơ tiểu cẩu lên, cũng không biết là nói với tiểu cẩu, hay là nói với Đoan Mộc Thanh Lam, “Mọi người nhìn không thấu nhân tâm, nhưng lại muốn có được nhân tâm, có được một người mình không thể hiểu rõ không phải rất nguy hiểm sao.”
Đoan Mộc Thanh Lam tiếp nhận tiểu cẩu, mỉm cười nói: “Hoàng nhi cứ giữ nó lại trong cung, cũng tốt, gọi tiểu cẩu này là Khuynh Thành, nó có thể giúp Dĩnh nhi vui vẻ hơn.”
“. . .” Đoan Mộc Dĩnh có thể nói không vui sao, tên của con cẩu là Khuynh Thanh, ai mà nghĩ ra chứ. Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ tính cách bừa bãi của lão ngũ, rốt cuộc là giống ai. . .
——— —————— ———————-
Đoan Mộc Dĩnh ngồi ngây ngốc nửa ngày, bị thái phó làm cho hoàn hồn. Thái phó tức giận rung bộ ria mép, ca ca ngủ, đệ đệ phân tâm, huynh đệ các ngươi quả thật uy phong a!
“Lục điện hạ, vì sao ngài đờ ra như vậy a.” Thái phó rất tức giận, hậu quả là chép sách.
“Thái phó, ngươi giảng thực xuất thần nhập hóa, đặc sắc tuyệt luân, miệng nói lời hoa mĩ, đệ tử nghe mà mê mẩn, đối thái phó kính ngưỡng vạn phần, âm thầm cảm thấy may mắn, kiếp này được thái phó giảng dạy là phúc khí tu được từ kiếp trước. Thái phó phải dạy học cho chúng đệ tử, thực sự là ủy khuất tài năng của mình, lẽ ra phải ở triều đình tung hoành ngang dọc….” Kiếp trước mỗi lần Đoan Mộc Dĩnh làm sư phụ mình tức giận, đều nói như vậy, sư phụ sẽ chỉ nói mình bớt ba hoa đi, không xử phạt nữa. Sư phụ, ngươi có biết ta bị người khác hại chết rồi không?
“Cựu thần nói không lại ngài, lục hoàng tử tha cựu thần đi.” Thái phó bất đắc dĩ đầu hàng, “Lục hoàng tử, về nhà chép lại bài giảng hôm nay một lần, nếu như thần phát hiện ngài viết thiếu một từ, ngày mai viết mười lần.”
Đoan Mộc Dĩnh cúi đầu, âm thầm thương tâm, người này không giống sư phụ của ta, hắn là thái phó. Ta rất muốn gặp lại sư phụ, ta muốn nói cho hắn biết người kia hại chết ta, ta muốn nói cho hắn biết đồ đệ hắn thu nhận có cái dạng gì, mỗi ngày dỗ ngon dỗ ngọt ta, cuối cùng mưu sát ta, gϊếŧ chết sư huynh đệ của mình để cầu vinh hoa phú quý.
Hết học, thái tử Đoan Mộc Phi thấy Đoan Mộc Dĩnh bị thái phó trách phạt, biểu tình cô đơn muốn khóc, lập tức giúp hắn thoải mái: “Lục đệ, không phải chỉ là bị thái phó trách phạt thôi sao, không sao cả, về cung hoàng huynh tìm người chép bài giúp ngươi, không nên khổ sở nữa.”
Đoan Mộc Phi đúng là một đại ca tốt, Đoan Mộc Dĩnh gật đầu, thu liễm tình tự, “Dĩnh nhi khiến ca ca lo lắng, không sao đâu, Dĩnh nhi không để ý chuyện đó.”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Đoan Mộc Phi rất thích tiểu đệ đệ này, sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, giúp hắn thoải mái một chút.
“Lục đệ, đây là lỗi của ngươi, ngươi thất thần bị trách phạt là đúng. Phải có trách nhiệm với lỗi của mình, ngươi khổ sở cái gì chứ.” Tam hoàng tử Đoan Mộc Kỳ đi tới, ánh mắt khinh thường của người này khiến Đoan Mộc Dĩnh phi thường khó chịu.
Đoan Mộc Kỳ là nhi tử của Dương quý phi, hắn ghét Đoan Mộc Dĩnh được phụ hoàng coi trọng, mỗi ngày Dương quý phi luôn nói bên tai hắn, Quý thục phi cùng Cơ hoàng hậu quan hệ mật thiết, bọn họ sẽ đẩy mẫu tử chúng ta vào chỗ chết. Hài tử xuất sắc như ngươi, mới có thể làm thái tử.
“Lão tam, lục đệ không phải cố ý, bị thái phó trách phạt trong lòng đã rất khổ sở, ngươi hà tất phải bỏ đá xuống giếng.” Đoan Mộc Phi rất không khách khí chống lại Đoan Mộc Kỳ. Đoan Mộc Kỳ đều nhìn không vừa mắt các huynh đệ khác, cái này không qua được mắt Đoan Mộc Phi, Đoan Mộc Phi biết, Đoan Mộc Dĩnh cùng Quý thục phi đứng ở phe bọn họ đã chọc tới hắn, phải nói rằng chọc tới Dương quý phi, Dương quý phi tuyệt không buông tha.
“Ta nào dám cùng thái tử tranh cãi, ta thấy lão lục vờ ủy khuất để dành được sự đồng tình khiến ta không vừa mắt thôi. Ta nói sai cái gì nào, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình, điều đó là sai sao.”
“Ngươi là kẻ già mồm, vui sướиɠ khi người khác gặp họa.”
Đoan Mộc Dĩnh thở phào một cái, đứng trước mặt Đoan Mộc Phi, mỉm cười nhìn Đoan Mộc Kỳ nói: “Tam ca giáo huấn rất đúng, tiểu đệ nhớ kỹ.”
Đoan Mộc Dĩnh giống như một con rắn, vô cùng giảo hoạt, tùy thời mà cắn một phát, rót nọc độc của mình vào độc chết hắn.