Chương 18
Lâu lan giai nhân_C3.2Băng Nhi nhu nhược thở dài, trên lưng lại truyền đến cơn đau. Nàng nhăn mày liễu, cố gắng xích đến gần hắn hơn một chút, tham lam mà hấp thu nhiệt độ của hắn cảm nhận những hơi thở cùng nhiệt độ ấm áp kia thuộc về hắn vuốt ve lòng của nàng.
Đang nghe tiếng trái tim đập của hắn, nàng từ từ nhớ lại mọi chuyện lúc trước. Âm mưu của Trầm Khoan tiến hành ngay đêm hôm đó, nàng bởi vì lo lắng đang muốn đi cảnh cáo Dã Hỏa, đúng lúc nhìn thấy có người lại đang đuổi gϊếŧ Dã Hỏa. Nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều, trong nháy mắt lấy thân thể chặn lại mũi đao kiếm của sát thủ. Một kiếm kia hung hăng chém lên phần lưng của nàng, làm cho nàng bởi vì trọng thương cùng đau đớn mà hôn mê bất tỉnh.
Một kiếm kia tựa hồ cắt vào rất sâu, giống như là xé rách tâm phổi nàng.Loại đau đớn này làm cho nàng đến nay vẫn còn cảm giác sợ hãi, nếu không có Hàn Chấn Dạ cứu trị, nàng tuyệt đối không thể sống cho tới bây giờ.
“Dã Hỏa cô nương có khỏe không?”Nàng khó khăn hỏi, hơi chút quay đầu nhìn về bốn phía, phát hiện hai người đang ở trong một căn phòng nhỏ xa lạ.
Đây là một căn phòng rất trang nhã,gốc cây đem chế thành gia cụ mang đến cảm giác rất mát mẻ, bên góc có một bể cá nhỏ,cây trúc rung rinh bên cửa sổ,bên ngoài còn trồng một mảnh rừng hoa đào. Màu hồng phấn của cánh hoa nương theo gió nhẹ bay vào trong phòng rơi vào trong bể cá, chậm rãi trôi nổi trên mặt nước, mang đến một mùi thơm thoang thoảng.
“Nàng chỉ là bị kinh sợ, không có bị thương.”Ngón tay của hắn sờ qua mái tóc dài của nàng, thận trọng đem Băng Nhi đặt ở trên giường, đi lấy khăn thấm đã được thấm ướt.Trên thân nàng hiện đang mặc một bộ xiêm y bằng tơ lụa mỏng.
Băng Nhi kinh hãi thở gấp một tiếng, bản năng muốn kéo vạt áo lại chẳng qua là cả người khí lực không đủ lại xê xích quá nhiều xiêm y bằng tơ lụa đảo mắt đã bị hắn kéo ra. Mặt của nàng mắc cỡ đỏ bừng, phát hiện ở dưới xiêm y tơ lụa mỏng manh này, thân thể mềm mại nàng là trần như nhộng, ngay cả thứ quan trọng là qυầи ɭóŧ của nàng cũng không biết ở đâu.
“Ta chỉ là muốn thay ngươi lau mồ hôi, giống như là ngươi ban đầu ở trong địa lao mà làm cho ta.”Hắn ngó chừng khuôn mặt của nàng nhẹ nói.
Vải vóc mềm mại lướt qua da thịt của nàng, mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ lành lạnh, nàng co rúm người lại một chút. Bởi vì xấu hổ, ngay cả trên da thịt cũng thấm một khoảng đỏ ửng nhàn nhạt, tim của nàng đập được thật là nhanh, không tự chủ được mà run rẩy. Nàng còn là một xử nữ đơn thuần, thân thể da thịt mềm mại này chưa bao giờ để cho bất kỳ nam nhân nhìn thấy, huống chi là như hắn cứ không kiêng sợ động thủ mà khẽ vuốt?
“Không nên a… Bởi vì khi đó lúc ngươi bị trói chặt, ta là bất đắc dĩ mới có thể làm như vậy. Bây giờ ta không giống như vậy…”Nàng nghĩ đưa tay lấy cái khăn, tiếp nhận công việc của hắn, hết lần này tới lần khác hắn chính là không chịu đưa.(hix mỡ đến miệng mà mèo chịu tha a)
Giằng co qua lại làm cho cái khăn rơi trượt trên nơi đẫy đà mềm mại của nàng. Xúc cảm vì bị nhắm trúng mà bầu ngực thấm nhuyễn màu hồng phấn không ngừng run rẩy.Cảm giác xa lạ mà vui thích thấm vào huyết mạch, nàng cơ hồ muốn lên tiếng rêи ɾỉ. Nàng xấu hổ tới cực điểm, trong đầu mãnh liệt hy vọng có thể bất tỉnh lần nữa,vậy thì không cần phải đối mặt với cái việc khiến người ta vô cùng xấu hổ này.
Hàn Chấn Dạ đem nàng vẻ mặt ngượng ngùng thu vào ở trong mắt, đôi mắt đen trở nên sâu hơn. Hàn Chấn Dạ hắn đây cũng không phải thánh nhân, hơn càng không phải là cái gì chính nhân quân tử. Trong mắt chứng kiến,trên tay tiếp xúc tất cả đều là làm hắn càng thêm khát vọng, cũng sắp không nhịn được. Băng Nhi hết thảy tất cả đều là của hắn; đôi mắt mỹ lệ, môi đỏ mọng như cánh hoa,đôi tay tỉ mỉ ôn nhu, thân thể mỹ lệ, toàn bộ toàn bộ cũng là của hắn.
Nhưng không phải là bây giờ, trên người nàng vẫn có thương tích, thân thể như cũ còn rất suy yếu. Chỉ cần nghĩ tới nàng nằm trong vũng máu đau đớn vì vết thương,trong lòng hắn có biết bao đau đớn căng thẳng, hắn không biết kia là cái gì, nhưng hắn tuyệt nguyện không muốn nhìn lại một lần nào nữa.
“Phần lưng của ngươi bị thương, không cách nào tự mình thanh tẩy.”Hắn ngữ điệu thấp, nhưng không cho phép nàng cự tuyệt. Một đôi tay có thể vô tình mà banh xác địch nhân nhưng ở trên người nàng lúc này lại là mềm nhẹ vô cùng, giống như là ở thế gian này nàng tựa như vật phẩm chân châu quý giá nhất phải cẩn thận mà lau chùi.
Nàng cắn chặc môi đỏ mọng mềm mại, nhắm mắt lại, không dám nhìn,hơn nữa càng không dám nhìn tới đôi tay hắn cầm vải ướt, chà lauthân thể đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng.Đôi tay ngăm đen cùng với da thịt tuyết trắng sự khác nhau ấy càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nàng tuy hai mắt nhắm lại nhưng là nhất cử nhất động của hắn nàng đều có thể cảm giác hết được. Nàng cắn môi thở khẽ, tim đập thật là nhanh thật là nhanh.
Hắn cẩn thận vì nàng lau rửa, sau mềm nhẹ đem nàng lật người lại, tầm mắt tiếp xúc đến vết thương do kiếm làm bị thương trên lưng nàng, tròng mắt đen trở nên âm trầm.