Chương 16
Lâu lan giai nhân_C2.7Hàn Chấn Dạ khóe miệng vặn vẹo châm chọc cười, cho nội lực vận chuyển khóa sắt, khóa sắt giống như là có sinh mệnhbay lên không trung thẳng tắp hướng Cừu kha mà đánh tới.Như loại xà linh xảo, đảo mắt đã quấn lên trường kiếm của Cừu kha.
Cừu kha trong l*иg ngực hoảng hốt, vội vàng buông tay ra.L*иg ngực cũng là bị khóa sắt đánh trúng mà phun ra cả miệng máu.
Khóa sắt quấn chặc trường kiếm trong nháy mắt nghe được âm thanh sét đánh chói tai, trường kiếm đã gãy nát bét.
“Đã quên nói cho ngươi biết, con người của ta có một tật bệnh, chính là rất có mang thù.”Hàn Chấn Dạ nở nụ cười làm cho người ta không rét mà run, khóa sắt được thêm nội lực, trên mặt đất mà bay vυ't tới chờ cướp lấy tính mạng của hắn.”Lúc trước những roi quất kia, ta nghĩ muốn quên cũng không quên được, ngươi nói làm như thế nào trả lại ngươi đây?”
Cừu kha liền lùi lại mấy bước, kinh ngạc phát hiện giữa hai người võ công thực cách nhau quá xa. Hắn cắn chặc hàm răng cực kỳ chật vật, lúc trước làm nhục Hàn Chấn Dạ bộ dáng hăng hái tất cả đều biến mất không thấy tăm hơi.”Ngươi không thể gϊếŧ ta… Không thể…”Thanh âm của hắn mềm yếu, chỉ còn thiếu không có quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Cừu kha tâm niệm vừa chuyển, vội vàng nói: “Ta… Ta biết Băng Nhi ở đâu, ngươi nên là nhanh đi cứu nàng, ta nói chỗ nàng người sẽ hứa không gϊếŧ ta… “Nói chưa nói xong, khóa sắt đã vô thanh vô khí đã bay tới, quấn thật chặt lên cổ của hắn, xiết hắn lại làm hắn không thể hô hấp.
“Lý do này không tệ, nàng giờ ở nơi đâu?”Tròng mắt đen nheo lại, ngũ quan tuấn mỹ ở dưới ánh trăng tràn đầy tà khí khiến người sợ hãi.
“Nàng… Nàng…”Cừu kha ấp a ấp úng, cái trán mồ hôi lạnh không ngừng mà chảy xuống. Hắn thật ra thì cũng không biết Băng Nhi trốn đi nơi nào, nói như vậy chỉ là muốn lừa gạt Hàn Chấn Dạ, kéo thêm chút thời gian, có lẽ có thể đợi được những người khác tới cứu hắn.
Đột nhiên, cách đó không xa trong đình viện truyền đến một tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân “Băng Nhi!”
Hàn Chấn Dạ chấn động toàn thân, tròng mắt đen mất đi tỉnh táo, không tự chủ được mà hướng nhìn về phía kia. Cừu kha tận dụng thời cơ, mãnh liệt cắt đứt khóa sắt vọng tưởng muốn chạy trốn.
“Ngươi biết không cá nhân ta tương đối muốn hành hạ, nguyên vốn định để người không sinh không chết mà sống nửa năm, hồi báo ngươi lúc trước quất roi vào ta, bất quá…”Hàn Chấn Dạánh mắt đông lạnh nhìn Cừu kha, hai tay vận khí một chút “Gần như vậy xem ngươi thật làm cho người khác chán ghét, cho nên ta thay đổi chú ý.”
Chỉ nghe khóa sắt kêu keng két trong bóng đêm âm u truyền đến thanh âm rầu rĩ, xương cốt người nào đó trong nháy mắt mà bị cắn đứt. Cừu kha ồ ồ thở dốc, đau đớn ở tứ chi bộc phát.
“Đừng tưởng rằng ngươi chạy thoát… người của ma giáo, vẫn sẽ có người chờ để mà gϊếŧ ngươi, đến lúc đó ngươi có thể so với ta thống khổ hơn ngàn vạn lần.”Cừu kha trong miệng thốt ra máu tươi, khóe miệng nhưng hiện lên vẻ cười lạnh. Hàn Chấn Dạ hy vọng cỡ nào có thể tận mắt nhìn thấy thân phận chân chính Băng Nhi, có vẻ mặt gì — hắn thật sâu quan tâm nữ nhân này, hẳn là nàng phụng mệnh tới gϊếŧ hắn lại đen đủi bị người đàn ông này phản bội như vậy?
Chẳng qua là, Cừu kha không thấy được cảnh tượng như vậy, hắn té trên mặt đất, toàn thân mềm ngoặc như một bãi bùn lầy,lay động một hồi lâu thì bất động,mà trên khóe miệng của hắn còn duy trì nụ cười quỷ dị.
Hàn Chấn Dạ thu hồi khóa sắt, không có liếc mắt nhìn. Hắn toàn tâm lo lắng cho Băng Nhi, trong lòng hiện lên dự cảm đáng sợ,bất kỳ người nào dám can đảm thương tổn nàng, hắn cũng sẽ đích thân đem người nọ bầm thây vạn đoạn!
Mủi chân điểm một điểm, hắn nhanh chóng hướng đến nơi tiếng kêu sợ hãi truyền đến mà chạy đi.