Chương 12
Lâu lan giai nhân_C2.3Trong địa lao âm u, Hàn Chấn Dạ như cũ bị trói vào cột trên tường đá.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần khôi nhục nguyên khí cảm nhận được thể lực đang từng lúc từng lúc mà khôi phục. Lúc trước trên người bởi vì bị đánh bị tra khảo mà lưu lại vết thương nhưng vì được Băng Nhi tỉ mỉ chiếu cố mà đã khỏi hẳn, công lực từ lâu khôi phục vốn đã tám, chín thành. Hắn muốn thoát khỏi khóa sắt thật sự là dễ như trở bàn tay, nhưng hắn như cũ tự nguyện bị nhốt ở trong địa lao này. Vì hắn nhận lời tham dự kế hoạch, cũng vì người con gái xinh đẹp kia.
Nhắm mắt hết sức dưỡng thần, bên tai truyền đến thanh âm y phục ma sát dưới đất đang đi tới.Hắn tuy chưa mở mắt, khóe môi cũng trên khuôn mặt đã hiện lên nét cười.”Băng Nhi.”Hắn thấp giọng gọi chậm rãi mở mắt, nhìn thấy nàng thanh tú động lòng người đang đi tới gần.
Hắn lấy ánh mắt mà cắn nuốt bóng dáng Băng Nhi, chẳng qua là một ngày đêm ngắn ngủn không có nhìn thấy nàng, trong lòng tựu nhớ nhung.(hjx anh này rơi vào lưới tình rồi hjhj)
Trải qua mấy ngày nay, Băng Nhi tỉ mỉ chiếu cố cho hắn. Mỗi ngày đúng giờ này đưa thức ăn tới, lau sạch một thân máu đen rồi cẩn thận mà bôi thuốc. Ở trong địa lao âm u này cũng chỉ có mình hắn và Băng Nhi ở chung một chỗ, thỉnh thoảng dùng ngôn ngữ đùa nghịch nàng, nhìn hai gò má dần dần ửng đỏ thật là bị gây cho mê người.
Nhiều thời gian hắn không có kiêng kị mà dùng ánh mắt mà nhìn nàng chăm chú, giống như là vĩnh viễn nhìn cũng không thể nào chán nàng. Nhìn nàng nhích lại gần mình, cước bộ hơi chần chờ. Nhìn nàng vì mình mà lau rửa vết thương, trên khuôn mặt tinh sảo kia mang theo sự xấu hổ do dự cùng mỹ lệ e dè. Qua nhiều năm như vậy, chưa từng có bất kỳ cô gái ở trong lòng hắn có ấn tượng sâu như vậy.
Hắn không biết cảm giác như vậy là cái gì, chỉ biết mình sớm thành thói quen. Mỗi ngày có Băng Nhi làm bạn, thậm chí chỉ cần nàng tới chậm, chính mình sẽ có vẻ mặt nôn nóng cùng bất an.
“Ta rất nhớ ngươi.”Hắn mở miệng nói, nhìn thấy nàng chẳng qua là liếc hắn một cái, khẽ cắn môi đỏ mọng, không có bất kỳ câu trả lời nào.”Như vậy còn ngươi? Có phải hay không cũng luôn nhớ ta?”Hắn ngữ điệu tràn đầy dụ dỗ, vốn là thích đùa nàng. Tiếng nói mê người lộ ra trên ngũ quan tuấn mỹ kia khó có thể hình dung tà khí đó có thể đầu độc bất luận kẻ nào.
“Không muốn, dĩ nhiên không muốn.”Nàng nhanh chóng trả lời, có chút chột dạ.
Tại sao khi cặp mắt chăm chú nhìn nàng, lòng của nàng liền không chịu yên? Tim của nàng đập mạnh cùng sự bối rối không ngừng. Là bởi vì thấp thỏm không yên, hay là còn nguyên nhân khác?
Đôi tay có chút run rẩy cầm chiếc khay bằng trúc, lấy ra thức ăn nóng hổi. Lấy thìa quấy đều đặn mới thuần thục mà đút cho hắn ăn. Làm việc như vậy lập lại nhiều lần khiến nàng thành thói quen. Hắn tròng mắt đen sắc bén cũng thỉnh thoảng nói ra khỏi miệng những ngôn ngữ đùa nghịch.
Hàn Chấn Dạ luôn là dùng cặp mắt đen sâu thẳm kia mà nhìn nàng, khóe miệng không còn mang theo chút tà khí nào mà chỉ có nụ cười ôn nhu. Nụ cười như vậy trên đời này đại khái không có nữ nhân nào kháng cự được. Có những lúc nàng có mê muội nhìn nụ cười của hắn, cùng với ngữ điệu nói chuyện của hắn. Thậm chí có lúc nàng dường như đã quên nhiệm vụ mà Trầm Khoan giao cho,chỉ có thể nhìn vào trước mắt hai người đang được cùng ở chung mộ chỗ ôn nhu đùa nghịch…
Chẳng qua là, nàng có thể lừa gạt mình bao lâu? Trên người nàng lưng đeo hơn bảy mươi cái nhân mạng.Coi như là đối với hắn thật có một chút động tâm, nàng cũng phải cố nén mà dứt bỏ. Đến cuối cùng, nàng phải đích thân kết thúc tính mạng của hắn!
“Băng Nhi, tại sao? Nhìn thấy nàng trầm mặc không nói, trong đôi mắt suốt như có bóng ma bịt kín, hắn chau đôi mày rậm, không thích nhìn thấy nàng như vậy.”Có cái gì không vui, ngươi có thể nói cho ta biết.”
Hắn là oai phong một cõi, nhân sĩ giang hồ chỉ cần nghe đến tên hắn thì đã biến sắc.Hắn luôn là dễ dànglàm cho nữ nhân trong thiên hạ khuynh tâm, nếu bị người khác biết hắn giờ phút này cố gắng mà dò tâm trạng của một nha hoàn, nhất định sẽ bị người khác chê cười, nhưng mà ai thèm quan tâm chứ? Giờ này khắc này,nỗi quan tâm duy nhất của hăn chính là hỉ nộ của Băng Nhi.
“Không có chuyện gì.”Nàng nhàn nhạt nói, tránh ra khỏi tầm nhìn của hắn, cầm cái thìa nhích tới gần môi của hắn. Lời Cừu kha tuyên cáo giống nhưlà có một tảng đá lớn nặng nề đặt ở trong l*иg ngực của nàng, làm cho nàng khó thở.
Nhất thời không có để ý đã bị nụ hôn vội nóng rực lên đôi tay non mềm.Môi hắn dán lên da thịt của nàng, mang đến sự tê dại kì dịNàng hô nhỏ một tiếng, mặc dù không phải là lần đầu tiên bị hắn hôn được như ý, nhưng chiếc thìa bởi vì kinh sợ mà rơi xuống.