Tôi Yêu Nghề Nông Từ Thời Tiền Sử

Chương 2: Thịt hầm đậu

Trình Tùy chịu đựng buồn nôn, ăn hai ba đoạn ruột, uống mấy ngụm nước canh màu xám đen, mới khó có thể kìm nén cảm giác nôn mửa, so với ruột thì nước dùng có vẻ khó uống hơn.

Nếu không nghĩ đến việc ăn no để ngày mai còn sức đi thu thập thì cậu đã nôn mửa khắp nơi, món ăn này còn khó chấp nhận hơn những gì thấy trên video thổ dân châu Phi đã ăn.

Sau đó Nhiêu Hòa lấy ra một miếng thịt to bằng lòng bàn tay đặt trước mặt con mèo.

Trình Tùy nhìn tiểu tử nhanh chóng ăn hết miếng thịt, có thể thấy được con mèo đang đói khát, là một tiểu tử đáng thương, nếu không phải cùng đường tuyệt vọng thì đã không chạy trốn đến bộ lạc.

Nhị ca đột nhiên thần bí nói nhỏ vào tai cậu: "Ngươi thật sự không nhìn thấy báo răng kiếm sao? Người bọn họ đang tìm chính là Dị Chấp. Ta nghe nói hắn là một tên siêu lợi hại, ta rất muôn nhìn thầy hắn một lần.”

Cậu lắc đầu nói: “Ta thật sự không có nhìn thấy hắn”

Nhị ca mím môi, lầm bầm lầu bầu: “Dù sao ta cũng không tin cái người tên Dị Chấp nào đó có thể biến thành bốn dạng hình thú, hắn chỉ là một thằng nhóc 12 tuổi, như vậy quá vô lý."

Hai anh em đang trò chuyện thì Nhiêu Hòa Giáng Sơ đã thu dọn nồi, bát thúc giục bọn họ: "Trời sắp tối rồi, nhanh đi tắm đi."

Các thú nhân cơ bản trời vừa tối thì liền đi ngủ, hai anh em đi theo a phụ, a mẫu cách đó không xa đi rửa mặt, súc miệng, rửa tay chân trong ao nhỏ rồi cùng nhau trở về hang.

Hang động của bọn họ rất lớn, có thể coi là “ba phòng ngủ một phòng khách", hang lớn ở giữa là đại sảnh, hai bên có ba hang nhỏ làm phòng ngủ, trong đại sảnh có một chiếc giường đá, bạn ngày Trình Tùy nằm, nhưng chiếc giường đá này ban đêm không dùng.

Ngoài giường đá, hang lớn còn chứa đầy các đô lặt vặt khác, bên trái động lớn có một hang nhỏ là nơi Nhiêu Hòa và Giáng Sơ ngủ, bên phải có hai cái hang Trình Tùy và nhị ca ngủ một hang. Đại ca ngủ một hang, đại ca ngủ một mình, nhưng hôm nay đại ca không có ở nhà.

Trình Tùy ban ngày buồn chán muốn ngắm nhìn bên ngoài thì nằm trên giường đá trong hang lớn, vì hang nhỏ hai bên nằm nghiêng lại không có cửa số, nhìn có vẻ hơi bí bách.

Ban ngày ngủ say, nên giờ cậu nằm trên giường làm sao cũng không ngủ được, nhị ca bên cạnh đã bắt đầu ngáy, cậu còn có thể nghe thấy Nhiêu Hòa và Giáng Sơ nói chuyện một lúc rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Con mèo nằm trên mặt đất cách giường đá của họ không xa, trước đây cậu từng ôm mèo trong lòng mà ngủ, thậm chí còn chải lông cho nó khi buồn chán, nhưng con mèo này không chịu ngủ với cậu nên cậu đành bỏ cuộc.

Cậu tự nhủ, đúng như dự đoán, mèo là loài sinh vật “Dưỡng không thân”, ăn no là liền không cần cậu ôm nữa.

Trình Tùy ngủ thϊếp đi từ lúc nào cũng không biết, vì đã được ăn no nên cậu ngủ rất say.

Sáng sớm, cậu bị nhị ca đánh thức: “Mau dậy đi, hôm nay đừng nghĩ tới việc lười biếng!"

Khi cậu bước ra khỏi động thì trời vừa rạng sáng, bữa sáng đã được dọn sẵn bên đồng lửa, là món hầm gồm đậu đỏ, đậu trắng và thịt.

Theo Trình Tùy nhìn thấy thì đậu đỏ và đậu trắng rất giống khoai lang, khoai tây nhưng không đẹp bằng ở thời hiện đại, nhìn nhỏ hơn còn có hình dáng rất kỳ quái.

Tất nhiên loại bữa sáng này cũng không ngon, nhưng vẫn ngon hơn so với món nội tạng tối qua nhiều.

Trình Tùy đang định hỏi con mèo đã đi đâu thì nhìn thấy tên kia đang ăn một con rết dài khoảng nửa mét cạnh ghế đá, cậu lập tức kinh hãi, một con rết to như vậy, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy sợ rồi!

Nhiêu Hòa lại còn khen ngợi: “Con mèo này không tệ, khó trách dám tiến vào bộ lạc, loại côn trùng nhiều chân này không phải là thú nhỏ bình thường có thể đối phó, mà nó còn có thể săn được.”

Sau khi ăn bữa sáng xong, Nhiêu Hòa và Giáng Sơ dọn dẹp bộ đồ ăn, cầm cốt đao và các dụng cụ khác đến sườn núi tụ tập với đội đi săn của bộ lạc rồi xuất phát đi săn, đương nhiên hai anh em đi tìm đội thu thập tập hợp.

Bộ lạc có sự phân công lao động rõ ràng, thanh niên chịu trách nhiệm săn bắn, những người trên 12 tuổi nhưng chưa thành niên, hoặc thất bại trong cuộc kiểm tra săn bắn, hoặc mắt đi thú hồn và không phải là hình dạng thú dữ thì có trách nhiệm thu thập. Người già và phụ nữ mang thai chịu trách nhiệm chế tạo nhiều công cụ khác nhau và có đội thủ vệ tuần tra xung quanh bộ lạc bảo vệ bộ lạc.

Trình Tùy muốn cho con mèo ở nhà, nhưng con mèo nhất quyết muốn đi theo, nhị ca lại phàn nàn: “Ta mang gánh nặng là đệ còn chưa đủ, ta còn phải mang nó theo, sao ta lại xui xẻo như vậy? " Nhưng nhị ca đã lấy hết ba lô, dụng cụ để thu thập,… mang trên lưng.

Mèo trắng tốc độ rất nhanh, một lúc sau liền biến mắt không thấy bóng dáng, Trình Tùy lo lắng nói: “Nhị ca, nó sẽ không đi lạc mất chứ."

Nhi ca lần đầu tiên phá lệ an ủi hẳn: “những động vật nhỏ này tốc độ rất nhanh, chúng ta không thể đuổi kịp, nếu thật sự muốn tốt cho nó thì nên để nó đi đâu thì đi, nó muốn thì sẽ quay lại."

Trình Tùy cũng hiểu rõ đạo lý này, chỉ có thể không nghĩ tới nữa.

Bọn họ rất nhanh đã tìm được đội thụ thập, mọi người cùng nhau đi đến vị trí cần đến, họ thường tập trung ở vùng núi hoặc đồng bằng gần đó, mỗi lần thu gom phải đi bộ ít nhất ba mươi bốn mươi cây số, nếu không có thể lực thì thật sự không thể đi nổi.

Bất quá, thú nhân rất mạnh, khoảng cách này đối với bọn họ không là gì cả, đến đích cũng chỉ rất mệt mỗi mà thôi.

Nhị ca vỗ vai cậu nói: "Nhìn đệ có vẻ mệt mỗi, sau này đệ cần ăn nhiều hơn."

Những người trong bộ lạc gần đó nói đùa rằng nếu Trình Tùy cường tráng lên thì dù có ngốc nghếch người thích cậu cũng sẻ không ít vì vẻ ngoài của cậu rất đẹp, nếu không sau này sể rất khó tìm được bạn đời.

Gầy yếu là một khuyết điểm lớn, còn nguy hiểm "chết người” hơn là ngu ngốc, Trình Tùy không thể phản bác được mà chỉ biết cúi đầu không lên tiếng.

Bởi vì tộc nhân bộ lạc Đại Hổ có tình cảm với cậu, hoặc là bởi vì Nhiêu Hòa cùng Giáng Sở, bọn họ sẽ không cười nhạo cậu, hoặc dù có đùa giỡn cũng sẽ chú ý cẩn thận, nhưng những bộ tộc lân cận khác thì lại thường xuyên cười nhạo cậu.

Nhị ca trong nhà thích cãi nhau với cậu, nhưng ở bên ngoài nhất định sẽ bênh vực cậu, lập tức giải vây giúp cậu: "Được rồi, chúng ta đi thu thập nhanh thôi. Sao mọi người lại ầm ỹ như vậy.”

Mọi người tụ tập nhau mà đi vừa đi vừa nói: "Thịnh rất yêu thương đệ đệ của mình. Chúng ta đi nhanh thôi, chậm là Thịnh sẽ đánh người đó…"

Hai anh em bắt đầu thu thập, Thịnh tay và mắt lanh lẹ nhanh chóng thu thập tất cả những thứ ăn được cho vào ba lô, bao gồm các loại củ, rau rừng, côn trùng ăn được, các loại trái cây, v.v.

Trình Tùy thì đào liên tục thu thập hết những hạt đậu trắng, đậu đỏ mà mình đào ra được, cậu dùng nhánh cây loại bỏ phần lớn đất bùn rồi cho vào sọt để có thể thu thập thêm.

Thịnh thấy đệ đệ mình đã thu thập được nửa sọt, vội vàng nói: "Không cần nhiều đậu như vây, nơi chúng ta thu thập hôm nay hơi xa, thứ này lại quá nặng.”

Trình Tùy lại kiên quyết nói: "Như vậy vẫn còn chưa đủ, ít nhất cũng phải có hai sọt đầy. Ta phải làm miến và mì thịt, cả hai đều ăn rất ngon! “

Thịnh trợn mắt nhìn cậu nói: “Ngươi đang nói vớ vẫn gì vậy? Nếu ngươi có thể làm ra món ăn ngon, mặt trời sẻ mọc từ hướng tây. ”

Trình Tùy khẩn cầu nói: “Ta thực sự làm được, ta phải đào được hai giỏ. Nhị ca, ca là người giỏi nhất!”

Thịnh hoàn toàn không tin những gì đệ đệ ngốc nghếch nói, cũng không buồn tranh cãi, Anh bất lực nói: "Đó cũng không phải chuyện to tát gì, dù sao thì chúng ta cũng phải ăn đậu, đào nhiều thêm cũng không sao.”

Hai ngươi đào từ giữa trưa đào được một thúng rưỡi đậu, chủ yếu là công lao của Thịnh. Thân rễ của cả hai loại đậu đều ăn sâu vào lòng đất, đất chưa xới nên rất chặt, thạch đao cũng không bằng dụng cụ bằng sắt thời hiện đại, chỉ đào thôi cũng rất tốn công, về cơ bản đều là Thịnh đào, Trình Tùy phụ trách dọn bùn đất.

Giữa trưa nắng gắt, cuối xuân cũng nóng như mùa hè, Thịnh tìm được một cây ăn quả to, cành lá đặc biệt tươi tốt, hai anh em ngồi trên thân cây tận hưởng sự mát mẻ, nghỉ ngơi và ăn cơm.

Bộ lạc ăn ngày hai bữa, những người đi săn hoặc hái lượm chỉ cần ăn một ít rau củ dại đễ lót bụng khi đói.

Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi, họ lại bắt đầu làm việc, cuối cùng chất đầy hai sọt đậu và một túi da thú với những đồ ăn khác, rồi tụ tập cùng mọi người để quay về.

Thịnh xếp hai chiếc giỏ lại, đặt chiếc túi da thú lên trên, dùng dây da thú buộc chặt vào lưng, Trình Tùy đi theo sau ca ca cậu.

Khi họ về đến nhà, a phụ và a mẫu cũng vừa đi săn về, a phụ cầm sọt của Thịnh nói: "Sao con hái nhiều đậu như vậy?"

Thịnh thở hỗn hển trợn mắt nhìn đệ đệ mình, Trình Tùy giải thích: "Ta muốn dùng đậu này ra món ăn rất ngon. Mọi người có thể nghỉ ngơi ta sẽ làm bữa chiều.”

Nhiêu Hòa và Giáng Sơ rất ngạc nhiên, trao đổi ánh mắt với nhau, cùng nghỉ: Thật tốt, Tùy đã có thể chủ động làm việc rồi!

Hai người đồng thanh nói: “Được rồi, không sao, chúng ta sẽ giúp con.”

Thịnh lẫm bẫm: "Đồ ăn do đệ đệ làm có ăn được không? A phụ a mẫu thật sự không quan tâm chuyện đó sao."

Trình Tùy nghe thấy lời phản nàn của nhị ca cũng không tranh cãi mà chỉ bân rộn làm việc của mình.

Đầu tiên cậu lấy thịt a phụ và a mẫu săn được hôm nay cùng với một ít đậu trắng đem ra ao nhỏ rửa sạch, sau đó dùng dao chặt thịt thành từng miếng nhỏ, cắt đậu trắng thảnh hình hạt lựu.

Trình Tùy đem thịt đã cắt nhỏ cho vào nồi đá rồi xào chín, chủ yếu là để khử mùi tanh và tăng thêm hương vị, vì ngoài muối ra thì không có gia vị nào khác.

Hơn nữa cũng chỉ có thể ăn ít muối, vì hàng năm bọn họ phải đi một quãng đường dài đến các bộ tộc gần dị thú Vương Đình để đối lấy muối.

Dị Thú Vương Đình là nơi giàu có nhất, tiến bộ nhất, càng đến gần Dị Thú Vương Đình thì càng giàu có, càng xa thì càng nghèo khổ, bọn họ chổ này cực kỳ nghèo khó và lạc hậu.

Trình Tùy biết dùng thạch nồi để xào thịt trong nồi đá rất dễ vở, nhưng ở nhà chỉ có mấy cái nồi đá, cậu lại không thể tự mình làm ra nồi đá, nhưng cậu chỉ muốn ăn thịt thơm mà thôi.

Bây giờ, cậu chỉ có thể không ngừng cầu nguyên trong lòng: Đừng vở nồi, đừng vở nồi, đừng vở nồi!

Cậu đang chăm chú nhìn vào nồi, không biết khi nào con mèo trắng đã quay lại nằm dưới chân cậu, tất nhiên là cậu rất vui mừng.

Đột nhiên có một tiếng động nhỏ vang lên, nồi đã bị vỡ, may mắn là đáy nồi chỉ nứt nhẹ, không có thịt hay dầu đỗ ra ngoài.

Cả nhà lập tức xúm lại, Thịnh oán giận nói: “Ta đã nói Tùy không làm được, nồi cũng vở luôn rồi, a phụ a mẫu các người nên đánh nó một trận, về sao đừng cho nó nấu nữa! cả ngày đều làm hư chuyện."

Giáng Sơ và Nhiêu Hòa lại nói: “Tùy, không sao đâu, trong nhà còn có một cái nồi, chúng ta đi lấy cho ngươi."

Thịnh há hốc mồm vì kinh ngạc, cứng người lại tại chỗ, nhất thời không thể phản ứng kịp.

Mãi cho đến khi Nhiêu Hòa mang một chiếc thạch nồi mới đến cho Tùy, Thịnh mới bực bội phàn nàn: “Ta làm vỡ cái bát sẽ bị đánh. Nhưng Tùy làm vỡ một cái nồi, đệ ấy không những không bị đánh mà còn đưa cho đệ ấy một cái nồi mới tiếp tục làm hư, a phụ người cũng quá thiên vị rồi!”

Giáng Sơ tát một cái trên đầu Thịnh nói: “Tùy vốn dĩ đã ngốc, nó có thể một mình làm việc đã rất tốt rồi, ngươi cũng ngốc sao?”

Thịnh:……

Trình Tùy:……

Với sự giúp đỡ của mọi người, Trình Tùy đã đem dầu và thịt trong chiếc nồi đá bị vỡ sang chiếc nồi mới, kiêu ngạo nói: "Ai bảo ta là kẻ ngốc làm chi, a phụ và a mẫu mới không nỡ đánh ta đâu."

Thịnh ngồi sang một bên hờn dỗi, nhưng anh phải thừa nhận rằng đồ ăn của đệ đệ nấu đặc biệt thơm, một mùi hương anh chưa từng ngửi thấy, anh không ngừng nuốt nước miếng.

Thịt đã được xào chín, mùi thơm nồng nặc, sau khi thay nồi đá, cậu trực tiếp cho đậu trắng và nước vào rồi bắt đầu đun nhỏ lửa, mùi thơm của đậu và thịt quyện vào nhau, ngửi thấy rất ngon miệng.

Giáng Sơ cùng Nhiêu Hòa khen không dứt lời: "Đúng vậy, lúc nấu ăn nhất định phải cho nước vào, sau này nấu ăn không hiểu thì nên hỏi chúng tôi nhiều hơn."

Thịt lợn hầm với đậu đã chín hơn một nửa, bây giờ xào mứt trái cây rồi đỗ lên trên, đợi lửa nguội bớt rồi vớt nước cốt lên ăn.

Trình Tùy đi đến trước mặt Thịnh nói: "Nhị ca, chúng ta cá cược nhé. Nếu đồ ăn tối nay ta nấu ngon, ca phải cùng ta làm miến và mì thịt."

Thịnh vẫn mạnh miệng nói: "Haha, ta tin đệ mới lạ, đồ ăn của đệ nhất định là rất khó ăn.”

————————————