Hoắc Ngạn Lễ gắt gao nhìn chằm chằm cậu, hốc mắt vốn dĩ đã đỏ lên lại càng sâu hơn, như muốn nhìn chằm chằm cậu đến chảy máu.
Yến Trì thật cẩn thận nói: “Tôi cũng không phải cố ý, tôi không đành lòng nhìn anh đau khổ như vậy, cho nên mới đẩy anh tới đây, hơn nữa, pheromone của anh thơm quá.”
Pheromone của anh thơm quá.
Một câu này không thể nghi ngờ là đang trêu ghẹo anh, cậu quả nhiên là không hề cố kỵ khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.
“Cậu đang khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi.”
Hoắc Ngạn Lễ nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng vật nhỏ trước mặt còn giảng đạo lý với anh: “Đây sao có thể là khiêu chiến điểm mấu chốt của anh chứ?”
Anh híp mắt nói: “Không phải cậu cảm thấy pheromone của tôi cũng rất dễ ngửi sao?”
Hương vị ngọt ngào của Omega, không lúc nào là không kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của anh, vậy mà cậu còn không biết xấu hổ nói như thế?
“He He” Yến Trì chột dạ, nhưng vì có thể bắt được ông chú tàn tật này, cậu bắt đầu biểu diễn việc mình am hiểu nhất —— tâng bốc.
“Tôi thật sự cảm thấy anh rất ưu tú, bộ dạng lại đẹp trai, khí chất lại tốt, pheromone lại dễ ngửi, cho nên mới đưa ra yêu cầu như vậy, tôi vừa gặp đã thương anh! Chúng ta là một đôi trời đất tạo nên!”
Hoắc Ngạn Lễ nghe cậu nói hươu nói vượn, đôi mắt cũng đã nhắm lại, lại thấy mặt cậu không đổi sắc nói bậy bạ, chỉ sợ anh thật sự sẽ mất đi lý trí.
Đến lúc đó từ trên xe lăn nhảy xuống đánh cậu, náo loạn như vậy sẽ khó coi.
Yến Trì nói: “Tôi biết lần đầu tiên gặp mặt đã đưa ra yêu cầu như vậy thật sự có chút quá đáng, nhưng mà đây là suy nghĩ thật lòng của tôi.”
Nói xong, thân thể tiến đến trước mặt anh: “Tôi biết anh nhẫn nhịn thật sự rất khó chịu, tôi cho anh cắn một ngụm nho nhỏ, anh xem anh có thể thoải mái hơn một ít hay không?”
Yến Trì cảm thấy mình đã hy sinh lớn rồi, nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con, nếu cậu không ép Hoắc Ngạn Lễ đồng ý, cho dù cha cậu thuyết phục được người nhà họ Hoắc, hôn sự này cũng không nhất định có thể thành công.
Cho nên nhất định phải "gạo nấu thành cơm", để cho anh không thể không kết hôn với cậu, vậy anh sẽ chạy không thoát.
Tính toán của cậu đặc biệt tốt, lúc tới gần Hoắc Ngạn Lễ, cẩn thận lộ tuyến tụy của mình ra trước mặt anh.
Thân thể cậu run nhè nhẹ, ngoài miệng nói thoải mái, nhưng thân thể theo bản năng vẫn sẽ phát run.
Vậy… vậy cắn một ngụm chắc sεメ không có việc gì đi?
“Anh chỉ có thể cắn một miếng nhỏ, không thể cắn sâu.” Cậu cảm giác mình đang đánh cược, đánh cược nhân phẩm và nhẫn nại của Alpha, cậu không phải Alpha, cho nên căn bản không biết hành vi này của mình có bao nhiêu hấp dẫn với Alpha.
Nếu như anh đánh dấu vĩnh cửu, như vậy cả đời này cậu đều phải thuộc về Hoắc Ngạn Lễ, cậu vẫn không dám đánh cược cả đời của mình.
Nhưng mà, đánh dấu tạm thời cậu vẫn có thể chịu đựng, dù sao vị này chính là đối tượng kết hôn mà cậu ưu ái, hiện tại anh lại ở kỳ nhạy cảm, nếu như chút yêu cầu này cũng không thỏa mãn anh, đây chẳng phải lộ ra việc cậu không có đủ thành ý sao?
Cho nên, cậu thật sự cắn răng mới nghĩ ra một phương pháp như vậy, thật cẩn thận từng li từng tí đưa tuyến thể của mình tới dưới miệng của anh.
Tay cậu chống xe lăn của Hoắc Ngạn Lễ, nhốt cả người Hoắc Ngạn Lễ trên xe lăn, trong xoang mũi Hoắc Ngạn Lễ tràn đầy mùi vị pheromone nồng đậm của cậu.
Mùi vị pheromone của cậu là vị mật ong thơm ngọt, mật ong đυ.ng phải vị chanh xanh, toàn bộ bầu không khí trong phòng đều không giống nhau.
Hoắc Ngạn Lễ cúi đầu, cái cổ trắng mịn ngay trước mặt anh, đang tản ra hương vị ngọt ngào, dụ anh cắn xuống.
Vậy anh nên cắn hay là không cắn?