Khi tới phòng khách, vị trí đối diện đã có người ngồi.
Lúc này Tống Úc mới thấy rõ hình dáng của Tống Tự.
Người đàn ông có bề ngoài khôi ngô tuấn tú, ánh mắt già dặn sáng sủa, giơ tay nhấc chân đều mang theo hơi thở nghiêm nghị.
Tống Úc âm thầm dùng 009 để tra cứu thông tin về Tống Tự, sau đó cậu khẽ hít sâu một hơi, nhìn về phía đối phương bằng ánh mắt chứa đầy sự kính nể.
Người đàn ông vốn đang tập trung dùng bữa đột nhiên phát hiện có tầm mắt ở trên người mình, hắn ngẩng đầu lên, nhưng thiếu niên lập tức cúi đầu xuống.
Thái độ này rõ ràng là không muốn giao tiếp.
Tống Tự rất bận rộn, không có dư thừa thể lực và kiên nhẫn dạy dỗ đứa em trai không thích mình.
Một bữa cơm cứ như vậy mà kết thúc trong im lặng.
Nguyên liệu nấu ăn do nhà họ Tống mua sắm đều rất cao cấp, cho nên nhiệm vụ hoàn thành rất thoải mái. Tống Úc hỏi 009, [Sau này tôi có thể thường xuyên về nhà không?]
009, [Điều này phải tùy vào nhiệm vụ sau đó.]
Còn chưa qua vài giây, 009 lại lên tiếng, [Nhiệm vụ sắp tới —— ]
Tống Úc vểnh tai lên, bắt đầu chờ mong.
009, [Nhiệm vụ thứ sáu: Gửi tin nhắn quấy rối cho nhân vật chính thụ.]
Tống Úc, “……”
Cậu rất bực bội, hơi muốn đánh người rồi đó.
Thời hạn của nhiệm vụ là trước chín giờ tối.
Tống Úc rề rà tới tận tám giờ bốn mươi phút, mà vẫn chưa gửi gì cả. Cho đến khi 009 giục cậu, thì cậu lại chơi xấu bằng cách lăn qua một vòng trên giường, “Không muốn gửi……”
Tống Úc vừa tắm rửa xong, hiện giờ đang là mùa hè, nên cậu chỉ mặc một chiếc áo rộng thùng thình và quần đùi, theo động tác lăn thì quần áo bị cuốn tới trên eo, dính vào làn da, để lộ hết đường cong cơ thể.
009 im lặng.
Tống Úc thấy mãi mà 009 không nói gì, cho rằng nó đang tức giận, lập tức bò dậy từ trên giường, “Tôi sẽ gửi ngay!”
Rồi nhỏ giọng oán giận một câu, “Ngươi thật khó tính.”
009:……
Tống Úc không lãng phí thời gian nữa, soạn một đoạn tin nhắn tương tự lời tỏ tình, rồi xốc lại tinh thần để gửi đi, sau khi gửi xong thì cảm thấy khát nước, nên đi xuống lầu.
Phòng khách không mở đèn, Tống Úc bật đèn pin lên tìm kiếm công tắc điện, sau khi tiếng “Tạch” vang lên thì mới phát hiện có người đang ngồi trên sofa.
Tống Tự khoanh tay trước ngực, trên người bận áo ngủ màu tối, nhắm mắt dựa vào sofa, hình như đang nghỉ ngơi.
Thấy tình hình này, phản ứng đầu tiên của Tống Úc là chỉnh ánh đèn sang chế độ dịu nhẹ.
Nhưng Tống Tự dường như đã bị đánh thức, hắn mở mắt, nhìn sang bên cạnh, “Đang làm gì vậy?”
“Uống, uống nước……” Tống Úc có hơi căng thẳng khi đối mặt với khí thế của Tống Tự, cậu không muốn nhiều lời nên quay lưng đi mở tủ lạnh.
“Ở tầng dưới.” Giọng nói của người đàn ông trầm hơn vài phần so với ban ngày.
Tống Úc ngây ngốc kêu lên “Ừm”, lấy ra một chai nước từ tầng dưới.
Động tác của thiếu niên rất chậm, có hơi vụng và khẩn trương.
Tống Tự nhíu chặt mày, bình thường trong thời điểm này hắn sẽ tiếp tục xử lý công tác. Nhưng có thể vì âm thanh xưng hô mềm mại ngoan ngoãn lúc trên xe, hoặc là do ánh đèn dịu nhẹ bây giờ, khiến hắn có thêm kiên nhẫn để giao tiếp khi đối mặt với người em trai này.
“Dạo này ở trường học hành thế nào?”
Câu hỏi đột ngột khiến Tống Úc đang uống nước phải dừng lại, theo sau mới từ từ uống xong nước. Cậu trả lời qua loa, “Cũng được……”
Điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Khi nhìn thấy tin nhắn hiện ra, ngón tay Tống Úc khựng lại.
Chiếc điện thoại rơi xuống đất.
“Cẩn thận.” Tống Tự dặn dò, khom lưng nhặt điện thoại lên, vừa định đưa cho đối phương, điện thoại lại rung lên.
Hắn hơi cụp mắt xuống.
Tin nhắn vừa nãy chưa kịp đọc cũng hiện ra màn hình cùng dòng tin nhắn mới.
[Chưa từng yêu đương.]
[Chưa từng hôn người khác.]
Lời của tác giả:
Thiết lập nhân vật:
Chu Yến Minh: Chó con.
Tạ Chi Diễn: Biếи ŧɦái.
Lục Tỉnh: Anh chàng ngầu lòi.
Tống Tự: Chủ tịch.