Chương 15: Có lẽ sẽ được cứu trợ cũng nên
Rạng sáng hôm sau, Y Y vừa mở mắt thì phát hiện mình đang nằm trong lòng một người.Chiết Hoa công tử đeo mặt nạ đồng, toàn thân trang phục đen tuyền, găng tay da màu đen, vì thường xuyên luyện công nên hắn có một bộ ngực rộng lớn và cánh tay săn chắc.
Có lẽ do ánh bình minh quá hấp dẫn, có lẽ tiếng côn trùng kêu vang làm nổi bật sự yên tĩnh, hay có lẽ tiếng gió khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng, hoặc cũng có lẽ do Y Y bị thương quá nặng, nàng đột nhiên cảm thấy…Nếu người này không phải là Chiết Hoa công tử…Thật tốt.
Hắn ôm nàng giục ngựa phăm phăm tiến về phía trước, hai cơ thể vô số lần liều chết triền miên gắt gao dựa vào nhau, thỉnh thoảng ma sát, tay của hắn gần như ôm lấy thắt lưng nàng mà nắm dây cương.
Hắn biết người trong lòng đã tỉnh, vì vậy cảm giác kì dị khi nàng ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn khi nãy cũng đã biến mất, giống như một giấc mơ tan vào không khí, lưu lại một nỗi lưu luyến bí ẩn.
Rốt cuộc cũng đến sơn cốc, tuấn mã hí vang, trong không gian tĩnh mịch đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng. Nhưng không ai nghe tiếng, giữa nơi đồng không mông quạnh, khi trời chưa sáng tỏ liệu có ai bén mảng đến?
“Doãn Thu Thủy, ta rất muốn xem liệu y thuật của ngươi có thể giúp ngươi vượt qua được kiếp nạn này hay không.” Chiết Hoa công tử lộ ra giọng nói thoải mái chưa từng có, rốt cuộc, hết thảy đều đã chấm dứt.
“Ngươi có thể thử xem xung quanh đây liệu có giải dược hay không, buổi trưa ắt hẳn sẽ có một thương đội đi ngang qua, nếu ngươi có thể chống cự đến lúc ấy…Có lẽ sẽ được cứu trợ cũng nên.” Chiết Hoa công tử ẩn dấu ý cười tàn nhẫn trong lời nói, sau đó quay người giục ngựa chạy như điên, không thèm quay đầu lại lấy một lần.
Sẽ không có thương đội nào cả, hắn cho nàng một tia hy vọng, để nàng chống cự, để nàng chậm rãi chết đi trong tuyệt vọng.
Người dám can đảm trêu đùa Chiết Hoa công tử nhất định không thể nào chết tử tế được!
Nhưng vì sao hắn lại giục ngựa chạy nhanh như vậy? Hắn không muốn ở lại thưởng thức vở kịch do mình đạo diễn sao?
Lãnh Tuấn chạy theo con mèo đến chỗ này, nhắc lại cũng thật kì lạ, chẳng qua chỉ là một con mèo bình thường vô cùng lo lắng thoát khỏi Yến phủ. Hắn phải ra sức sử dụng khinh công mới không bị rớt lại phía sau.
Thật nhàm chán, một nhất phẩm thị vệ hoàng cung như hắn mà lại phải đi theo dõi một con mèo điên.
Nhưng thật ra hắn cảm thấy rất kì lạ, hắn thường xuyên nhìn thấy nó thần sắc cổ quái ra vào Yến phủ, dường như nó biết điều gì đó.
Không sai, hắn theo dõi Yến phủ đã một thời gian, hắn bắt đầu hoài nghi thị vệ tên Cận bên người Yến Nam Thiên, hình dáng tên đó rất giống người mà hắn đã gặp đêm hôm ấy.
Nhưng hắn không dám hành động lỗ mãng, nếu Cận thật sự là phân thân của Chiết Hoa công tử, vậy Chiết Hoa công tử là…
Cho dù thật sự là hắn, nếu hắn nhất quyết không nhận tội thì làm thế nào?
Hắn đi theo con mèo thì nhìn thấy Y Y, mái tóc nàng bị máu làm ướt đẫm, toàn thân vết thương xanh tím, sắc mặt vì trúng kịch độc mà tím ngắt đáng sợ.
Hắn thậm chí không dám xác định nữ nhân này còn sống hay đã chết. Cố gắng duy trì bước chân cho thật bình tĩnh, nữ nhân này vậy mà còn có ý thức, Lãnh Tuấn chỉ liếc mắt một cái lập tức kinh hoàng, là nữ nhân của Yến Nam Thiên!!!
Hắn không do dự ôm nàng lên ngựa chạy đến y quán gần nhất.
Bộ đầu Lưu Huyền Thanh từ xa nhìn thấy lãnh đạo mới sáng sớm đã trực tiếp thúc ngựa chạy thẳng về phía y quán của Hồ đại phu.
Hồ đại phu cũng là một thầy thuốc nổi tiếng nơi này, nhưng sau khi bắt mạch lại liên tục lắc đầu: “Độc rất nặng, đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng, không thể cứu được.”
Lãnh Tuấn cau chặt mày, nữ nhân của Yến Nam Thiên tại sao mới sáng sớm đã bị thương nặng nằm trong hoang cốc như vậy?
Chẳng nhẽ nàng biết điều gì đó nên bị người ta gϊếŧ để diệt khẩu?
Không xét đến thực lực Yến Nam Thiên thế nào, chỉ riêng Cận thôi đã khiến người khác khó lòng đột nhập Yến phủ, huống chi là chuyện khác?
Hắn khám người Y Y hòng tìm được chút manh mối. Đột nhiên phát hiện nàng đang nắm chặt thứ gì đó trong tay, dùng sức rút ra, là một miếng vạt áo, mặt trên máu còn chưa khô, Hồ đại phu cầm lấy thì biến sắc, hô lên thất thanh: “Đây…đây là đơn thuốc giải độc!!!”
“Lãnh đại nhân…” Lưu Huyền Thanh kêu một tiếng, hắn nghĩ nếu nàng cứ vậy mà chết cũng không liên quan gì đến bọn hắn, nhưng nếu chẳng may nàng chết vì đơn thuốc này, e rằng bọn hắn sẽ gặp rắc rối to.
Lãnh Tuấn giơ tay ngăn lại lời nói của hắn: “Hồ đại phu, phiền ông kê hộ thuốc theo đơn này.”
“Cái này…cái này.” Hồ đại phu một bên nhìn chằm chằm đơn thuốc, một bên gật đầu như gà mổ thóc, sau đó cất đơn thuốc vào túi.