Chương 7
Chu Hạo Hi không có trả lời, nhưng tròng mắt đen lại lạnh lùng nhìn lên tỏ vẻ khinh thường không thèm trả lời hắn.“Chết tiệt, lên.”
Thiệu Hoằng Văn nổi trận lôi đình tự mình ra trận. Hô gọi thủ hạ cũng tiến lên vây đánh nhưng không ai nhìn thấy Chu Hạo Hi xuất thủ như thế nào. Thiệu Hoằng Văn chỉ cảm thấy hoa mắt đã bị đánh bay ra ngoài, liền ngay sau đó vang lên chính là tiếng kêu gào của bọn thủ hạ.
Đáng giận! Hắn xóa đi vết máu nơi khóe miệng. Trực giác muốn ngồi dậy nhưng nơi cổ họng bị một lực đạo chế trụ. Hắn trừng mắt nhìn lúc này mới phát hiện mình lại bị tên nam nhân tuấn mỹ kia chế trụ.
Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm Chu Hạo Hi, mà những thủ hạ kia thì thống khổ lui qua một bên. Thẳng đến lúc này mọi người mới phát giác bốn phía toàn bộ đã yên tĩnh trở lại.
Bất kể là ban nhạc hay là dân chúng hai bên đường phố tất cả đều nhìn ngây người. Mới vừa rồi, nam nhân anh tuấn thân hình tiến tới, ra đòn nhanh như chớp xuyên người mà qua. Hắn di chuyển đến đâu lính hộ vệ hơn cả đám đều bị đá bay ra ngoài. Nhưng lợi hại nhất chính là hắn chợt tiến tới Thiệu Hoằng Văn bắt lấy cổ họng của hắn. Thân thủ nếu không phải chính mắt nhìn thấy, thật đúng là không thể tin nổi. Xem ra hết lần này tới lần khác trên mặt nam nhân chỉ thấy sự ung dung đạm mạc, tròng mắt đen thâm thúy bình tĩnh làm cho người ta đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì.
“Chìa khóa.” Thanh âm của hắn đều đều trầm thấp, nghe không ra tâm tình.
Vẫn chưa hoàn hồn, Thiệu Hoằng Văn mờ mịt hỏi. “Cái gì…Đau.” Hắn kêu đau một tiếng, cổ bị giữ chặt, cơ hồ không cách nào hô hấp, sắc mặt càng thêm đỏ.
“Ta nói lại lần nữa, chìa khóa.” Chu Hạo Hi thanh âm lạnh lẽo như băng.
Nhìn tròng mắt đen càng tối lại, Thiệu Hoằng Văn bỗng nhiên cả kinh. Lạnh giống như bị thôi miên run rẩy đôi tay. Từ hông lấy ra cái chìa khóa dùng để còng tay xiềng chân Tô Yên Nhi.
Chu Hạo Hi vừa nhận lấy, trực tiếp ném hắn, xoay người ôm Tô Yên Nhi đang bất tỉnh. Thân hình thoáng một cái, nhảy lên một bên mái nhà, tung người rời đi.
“Cái loại…, đợi…Ngươi muốn đem nàng mang đi đâu?”
Cổ Chi đang bị trọng thương lảo đảo miễn cưỡng đứng dậy, thi triển khinh công cũng đuổi theo.
Chết tiệt, con vịt đã vào l*иg cư nhiên xổng mất! Thiệu Hoằng Văn giận đến đạp mạnh vào những thủ hạ kia. “Thật là tốn cơm! tốn cơm, còn không mau đi tìm người cho ta.”
Thuốc trên người Tô Yên Nhi đã bắt đầu phát tác, nếu như không có đem nàng bắt trở về, chẳng phải tiện nghi cho nam nhân kia sao?
~*~
“Ta thật khó chịu…”
Cả người nóng đến khó chịu, Tô Yên Nhi thậm chí cảm thấy khó thở, không tự chủ được thở gấp. Bất quá một đôi dày ôn nhu mơn trớn nàng càng làm da thịt thấy bớt đau nóng hơn. Nàng nhất thời thoải mái lên tiếng rêи ɾỉ vươn tay không khỏi muốn lấy được nhiều hơn, muốn nhiều hơn nữa. “Ư.” vội vàng lục lọi nhưng nghĩ tìm cái gì nàng cũng không biết…
Nhìn nàng nằm ở trên giường thở nhẹ rêи ɾỉ, thân thể giãy dụa không dứt. Chu Hạo Hi biết nàng đã trúng xuân dược rất khổ sở nhưng nếu muốn cứu nàng, hắn nhất định phải…
“Ta thật khó chịu… Cứu ta, cứu ta…”
Nàng khóc nức nở ở trên giường quay cuồng, hơn bởi vì trúng độc nên không khỏi khát vọng mà cong người lên. Thân thể của nàng thấy đau, đau quá.