Chương 50
Nàng suy nghĩ một chút sau, vẻ mặt chăm chú nhìn hắn, “Ta muốn ngươi đáp ứng ta một chuyện.”“Chuyện gì?”
“Sau khi chúng ta hồi cung, ta vẫn sẽ giả làm Tiểu Tương Tử, như vậy ta mới có thể tiếp tục bảo vệ ngươi.”
“Không được, ta muốn ngươi lấy thân phận của mình theo ta hồi cung làm phi tử của ta, như vậy ta mới có thể đối với ngươi muốn làm gì thì làm, mà không cần phải…” Hắn cố ý kéo dài âm cuối, nàng nhất thời hiểu ý tứ của hắn, nàng đỏ mặt nhưng mà nhịn không được bật cười.
“Cười?” Hắn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Ánh mắt ngươi khi đó khiến ta cảm giác mình giống như cái đồ quân vương biếи ŧɦái vậy!”
Nghe vậy, lúm đồng tiền trên mặt nàng càng sâu hơn, nhưng đột nhiên lại buồn bã.
“Ngươi sao vậy?”
“Quân vương…” Nàng lắc đầu bỗng nhiên thở dài một tiếng, “Nếu như có thể có sự lựa chọn khác ta không muốn trở về, trong cung của ngươi tạo cho ta áp lực thật lớn, ngươi lại là Hoàng Thượng chí cao vô thượng a!”
“Hoàng Thượng vốn chỉ là một thân phận, ta vẫn là ta, là một người yêu thương ngươi cũng như ngươi yêu thương ta, cũng không bất đồng.”
“Ta biết.” Nàng trầm lặng nói. “Cho nên muốn ta có thể tự tại đợi trong hoàng cung, dễ dàng bảo vệ ngươi, hãy để cho ta trở về làm Tiểu Tương Tử.”
Hắn biết rõ nàng là cô gái ngoại nhu nội cương, “Được rồi, ta trước tiên thỏa hiệp với ngươi nhưng là tổ nãi nãi vẫn hy vọng có thể thấy ta từ sau…”
Nàng vẻ mặt chấn động, kinh hoảng lắc đầu, “Không thể nào! Ta không đảm đương nổi vị trí quốc mẫu đâu.”
Hắn nhíu mày, “Ta nói được thì được.”
“Không, ta chỉ là một cô nương bình thường ngươi đừng đặt vấn đề đó lên vai ta.” Nàng tự biết rõ chính mình.
“Ngươi không có ý đồ gì sao?”
“Ta chỉ có lòng yêu thương ngươi.” Nàng rất kiên trì. “Cho nên vị trí hoàng hậu ngươi hay là chọn người khác đi.”
“Vậy cũng được để ta tìm xem nữ nhân nào có thể khiến cho ta có khẩu vị như ngươi mới được.”
Không muốn cùng nàng tranh chấp nữa, hắn đã chờ đợi quá lâu nói quá nhiều, tia lửa tìиɧ ɖu͙© trong đôi mắt đen dâng lên, hắn khóa lại đôi mắt đẹp ngượng ngùng của nàng thật chặt, môi mỏng chậm rãi đến gần đôi môi anh đào lại đem nàng ôm lấy, xoay người hướng gian phòng đi tới, lần này nàng hẳn là có thể chuyên tâm mà phục vụ hắn.
Trong khi đó ở Bắc Kinh, lão vương gia thừa dịp Chu Hạo Hi không có ở đây, đi vào hoàng cung cùng Hoàng Thái Hậu hàn huyên cả buổi trưa, mục đích là muốn đánh tiếng thăm dò Chu Hạo Hi có hay không truyền về bất cứ tin tức gì. Hắn vi phục xuất tuần đã được một khoảng thời gian, nhưng tiểu thái giám kia vẫn không truyền về một tin lành gì, trong người hắn cứ cảm thấy bất an!
Hết lần này tới lần khác Hoàng Thái Hậu không hàn huyên chuyện của hoàng thượng, chỉ cố ý kể chuyện việc tìm đến cao tăng đắc đạo trên Ngũ Đài Sơn, đối với việc tu hành của hắn sẽ có ích rất nhiều. Hừ nhưng Hoàng Thái Hậu lại không biết rằng tên kia sớm bị hắn dọa cho sợ chạy về Ngũ Đài Sơn rồi.
“Mẫu hậu, chúng ta đừng nói đến những thứ sách phật kia nữa, Hoàng Thượng đâu? Bọn họ đã đi tới chỗ nào rồi?” Hắn thật sự nhịn không được hỏi.