Chương 2
Thân hình của các nàng vốn tinh tế xinh xắn, nhưng Cổ Chi lớn lên thanh tú, Tô Yên Nhi cũng một dáng người mảnh mai, sắc đẹp khuynh quốc, cá tính ngoại nhu nội cương, không những tính tình dịu dàng có lễ, thanh khiết như ngọc mà khí chất cũng là hồn nhiên trong sáng. Cho dù là chấp nhất, tức giận, thần thái kia vẫn như cũ làm rung động lòng người, làm cho lòng người sinh thương tiếc.Đang suy nghĩ, Chu gia đã bước thong dong tới đây, Cổ Chi mặc dù chán ghét hắn, nhưng không thừa nhận cũng không được, thật sự hắn đúng là mỹ nam tử thế gian khó gặp. Khí vũ hiên ngang, khí thế bức người, mà một đôi tròng mắt đen thâm thúy sâu không thấy đáy, khó có người hiểu rõ hắn suy nghĩ cái gì, cũng như người hắn bí hiểm khôn lường. Hết lần này tới lần khác Tô Yên Nhi gửi gắm tình cảm cho hắn, sự khờ dại không bao giờ hỏi qua hắn bất cứ chuyện gì, chỉ nguyện quý trọng thời gian bên hắn…
Nàng hướng hắn cúi đầu, nhưng ngay sau đó lướt qua hắn rời đi.
Tô Yên Nhi nhẹ nhành tiến lại gần, hắn ôn nhu đem nàng ôm vào trong ngực, đối với nàng hoàn toàn lệ thuộc cùng tín nhiệm. Trong lòng hắn biết rõ, càng thêm cảm thấy đau lòng cùng áy náy. Nhưng lúc này, hắn còn có quá nhiều gánh nặng, tạm thời không cách nào cho nàng một cái danh phận.
“Ngươi muốn rời đi?”
Từ hắn ánh mắt quyến luyến, rời khỏi vòng ôm Tô Yên Nhi biết đã đến lúc.
Nhưng không, cánh tay vừa thu lại, càng đem nàng ôm chặt hơn. Nàng hốc mắt đỏ lên, lại rời khỏi lòng hắn. Lần này đón nhận nhiệm vụ, gian khổ vô cùng, chỉ hơi không cẩn thận, mạng nhỏ của nàng khó giữ, nàng không biết còn có cơ hội mà cảm thụ l*иg ngực ấm áp hắn?
“Có thể lần nữa lưu một đêm?” Nàng không nhịn được thấp giọng giữ lại.
“Đã ở lâu một đêm.” Hắn giống như trước không nói, nhưng hắn có trách nhiệm của hắn
Nàng không nhịn được đem hai má tựa sát vào l*иg ngực của hắn, nghe trái tim hắn đập trầm ổn, miễn cưỡng nặn ra nụ cười,
“Kia gặp lại, lại là sau mấy tháng sau rồi?”
“Ừm.”
Nàng muốn nói lại thôi. Nàng rất muốn hỏi, có hay không ngoài nàng còn có những nữ nhân khác si ngốc chờ hắn? Nhưng hỏi thì như thế nào? Không phải vẫn như thế? Nàng có thể dừng lại thương hắn sao? Thôi.
Hoàng hôn mỹ lệ từ từ để cho đêm tối bao phủ, trong màn đêm, hắn đã đi xa.
Ngọn đèn chập chờn, Cổ Chi nhìn Tô Yên Nhi đeo lên mặt nạ da người, tuyệt sắc kiều dung đã không còn nữa, thay vào đó chính là Trương Bình gương mặt bình thường không có gì lạ.
“Ngươi đeo mặt nạ làm gì?” Nàng không giải thích được sư phụ khi còn sống lại đồng ý cho Tô Yên Nhi làm ra mặt nạ da người.
Nàng cười, “Còn nhớ rõ những thứ kia không,người áo đen...?”
Cổ Chi bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi là muốn ta giả trang thành bộ dáng của ngươi.”
Nàng gật đầu, đấy chính là mục đích, người áo đen lai lịch không minh bạch từng nhiều lần theo dõi, điều tra nghe ngóng nàng. Nhưng vô cùng khó khăn, nàng chưa từng cùng hắn chính diện đối mặt. Bất quá hỏi qua các tiền bối võ lâm, các nàng biết được những người đó hình như là từ hoàng cung mà đến. Nhưng nàng chẳng qua là cô nương có một chút dung nhan, nữ nhân tay trói gà không chặt, những người đó không thể nào là vì nàng mà đến…
Cho nên, nàng mãnh liệt hoài nghi bọn họ là vì thân thế của Chu gia mà đến, có thể đối với hắn bất lợi. Cũng là nàng nguyện ý nhận lấy ủy thác nhiệm vụ chủ nhân lần này … nàng quyết định lần này tiến cung.
Nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào làm hại tới hắn.