Đầu vô ý thức cọ cọ, bên cạnh có người, ánh mắt Tiểu Bảo giật giật, chậm rãi mở. Ngô, đau, trên người không có chỗ nào không đau. Đây là làm sao ni? Lại cọ cọ, người bên cạnh ấm áp , là ai? Một bàn tay to sờ lên mặt mình, Tiểu Bảo giương mắt, a! Là Đại ca ca!
Đại ca ca, Đại ca ca sao lại ở chỗ này? ! Đại ca ca bị thương! Đại ca ca! Mạnh nhớ tới cái gì, Tiểu Bảo mở to hai mắt nhìn, Đại ca ca… Là Đại ca ca sao? Tối hôm qua, tối hôm qua không phải cậu nằm mơ?
A Bảo, A Mao há mồm, không tiếng động kêu. Tiểu Bảo trừng mắt nhìn, trong mắt nháy mắt còn có lệ. A Mao lắc đầu, đầy mắt đau lòng. Không khóc, không khóc, a Bảo không khóc.
“Đại, ca ca…” Ô ô, thật sự, thật là Đại ca ca.
A Mao nhẹ nhàng đè lại thân thể Tiểu Bảo, không cho cậu lộn xộn, khom người để sát vào, làm cho cậu xem rõ mình. Hắn là thật là thật, không phải bóng dáng hư ảo.
“Bảo.”
“Cục cưng.”
Thân mình Tiểu Bảo chấn động, quay đầu, lệ trong mắt càng nhiều .
“Quỷ, ca ca… Hảo ca, ca…”
“Bảo, không khóc.” Nhϊếp Chính lau nước mắt Tiểu Bảo nói, “Quỷ ca ca đã thật lâu không có gặp qua Bảo nở nụ cười.”
Khóe miệng Tiểu Bảo run run, lúm đồng tiền ẩn ẩn lộ ra.
“Bảo, đừng khóc, Bảo của chúng ta cười rộ lên dễ nhìn nhất.”
“Cục cưng, không khóc, không khóc.”
Tiểu Bảo nở nụ cười, lúm đồng tiền đã lâu lộ ra.
“Ôm một cái.”
“Hảo, Quỷ ca ca ôm một cái.”
Diệp Địch nở nụ cười, cục cưng cười hắn sẽ cười.
Thành công dỗ Tiểu Bảo cười, nhìn thấy sư phó đi vào, Nhϊếp Chính cùng Diệp Địch tránh ra bên giường, Tiểu Bảo nên bôi thuốc. Về cốc , trở lại bên người sư phó cùng ca ca, tất cả ủy khuất cùng sợ hãi ở trong một cái ôm hôn của các ca ca cũng không còn. Cho dù lúc bôi thuốc rất đau, lông mi của cậu cũng chưa nhăn qua một chút, khóe miệng còn sẽ thường thường xuất hiện lúm đồng tiền.
Nhưng tuy rằng Tiểu Bảo cười , Nhϊếp Chính, Diệp Địch cùng A Mao lại cười không nổi. Từng đạo vết thương trên người Tiểu Bảo làm đau đớn ánh mắt bọn họ,tâm bọn họ, càng đừng nói Diệp Địch nhặt được Tiểu Bảo. Hắn rõ ràng nhất Tiểu Bảo bị thương có bao nhiêu nặng.
Nhìn ca ca cùng sư phó vặn chặt mi tâm, Tiểu Bảo mở miệng: “Không đau, không đau.”
Phàm Cốt lãnh mặt nói: “Trọng thương như thế sao có khả năng không đau? Ngươi cũng đừng trấn an sư phó.”
Tiểu Bảo cười ngọt ngào, lắc đầu: “Không đau.”
“Ngốc Bảo.” Nhϊếp Chính nhịn không được bưng kín ánh mắt tràn ngập hồn nhiên của Tiểu Bảo, nhìn hai mắt này, hắn cũng rất muốn liều lĩnh đi báo thù.
Diệp Địch giúp Phàm Cốt làm trợ thủ, xử lý xong một thân vết thương cho Tiểu Bảo, hắn đem Tiểu Bảo ôm trở về phòng sư phó. A Mao cùng Nhϊếp Chính đều phải bôi thuốc, không chừng Tiểu Bảo đến lúc đó khóc lên, nhất là Tiểu Bảo sau khi nhìn thấy vết thương của A Mao, đem cậu ôm đi là tốt nhất.
Buông Tiểu Bảo, Diệp Địch ghé vào bên giường, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Hảo, ca ca?”
“Cục cưng…” trong mắt Diệp Địch hiện lên khẩn trương, hắn chà xát chà xát tay, “Đêm nay, ngô, đêm nay có thể, cùng, cùng Hảo ca ca, ngủ hay không?”
Tiểu Bảo lập tức nở nụ cười: “Hảo, hảo.”
Không nghĩ tới Tiểu Bảo không chút do dự đáp ứng, Diệp Địch nhất thời vui mừng không thôi, khẩn trương trong lòng lập tức không còn, cục cưng vẫn là nguyện ý !
“Hảo, ca ca, ôm một cái.”
“Ôm một cái, ôm một cái, Hảo ca ca ôm cục cưng.”
Diệp Địch cao hứng giống như hài tử.
“Hôn .”
Vui sướиɠ hôn lên trán Tiểu Bảo, mang theo nồng đậm sủng nịch.
Còn phải giúp sư phó làm việc, Diệp Địch sau khi được Tiểu Bảo đồng ý liền đắp kĩ chăn cho cậu rồi vui vẻ rời đi. Tươi cười trên mặt Tiểu Bảo biến mất, vẻ mặt trầm tư, đêm qua sư phó giống như nói một chuyện rất trọng yếu thực trọng yếu. Nghĩ nha nghĩ, Tiểu Bảo rũ mắt nhìn nhìn mình, dưỡng công trong thân thể cậu không những chữa khỏi Quỷ ca ca, còn có thể chữa khỏi Đại ca ca và Hảo ca ca sao? Sư phó hình như là ý này ni. Nghĩ như thế, Tiểu Bảo nở nụ cười, thật tốt quá, cậu ngừng khóc, không bao giờ khóc nữa, cậu phải nhanh dưỡng khỏi thân mình, chữa bệnh cho các ca ca. (-|||||)
“Chi chi chi…” Một con khỉ cầm trong tay trái cây nhảy tới bên cạnh Tiểu Bảo, hai tiểu quái vật đứng ở chân giường, không biết vào khi nào. Bọn họ không có tới gần, tựa hồ là sợ dọa đến Tiểu Bảo. Lúc trước Tiểu Bảo vẫn mơ màng trầm trầm, cũng không có thấy rõ ràng A Đột, hiện tại thanh tỉnh , mắt nhìn thấy A Đột đầu tiên, cậu thực hoảng sợ.
“Chi chi chi chi…” Tiểu Bối nhìn về phía A Đột, nhảy nhảy, tựa hồ là nói bọn họ không phải là kẻ xấu.
Tiểu Bảo nhìn nhìn tiểu Bối, lại nhìn nhìn A Đột, qua một lát, cậu không xác định hỏi: “Là, các ngươi sao? Cứu, ca ca, ta.” Cậu nhớ rõ ngày đó Diêm La vương xuất hiện, hình như bọn họ cào bị thương Diêm La vương.
“Hô hô.” Một A Đột kêu kêu, vẫn không có tiến lên.
Tiểu Bảo nở nụ cười: “Đa tạ.” Quả thật là bọn họ ni. Bọn họ là “Người” tốt.
“Chi chi chi.” Tựa hồ thật cao hứng hảo bằng hữu của mình không sợ hãi nhóm A Đột, tiểu Bối đem trái cây mình đã cắn một ngụm đưa tới bên miệng Tiểu Bảo. Tiểu Bảo lắc đầu: “Ngươi ăn.” Cậu uống dược không thể ăn thức ăn sống.
Tiểu Bối nhìn nhìn Tiểu Bảo, thu hồi trái cây, lẻn đến bên người một A Đột, leo lên lưng của hắn.
“Tiểu Bối, Mỹ nhân, ca ca.” cậu lo lắng.
“Chi chi chi.” Tiểu Bối vỗ vỗ A Đột, hai A Đột mang nó chạy đi.
Mỹ nhân ca ca thật sự qua mấy ngày nữa sẽ trở về, không phải bị Diêm La vương bắt đi đi. Tiểu Bảo trong lòng hoang mang rối loạn , trải qua việc này, cậu cũng không dám xuất cốc nữa. Cậu hy vọng có thể cùng sư phó còn có các ca ca cả đời đều bình an ở trong cốc. Nếu có thể, cậu hy vọng các ca ca không cần đi tìm Diêm La vương báo thù. Không phải vì Diêm La vương là phụ thân cậu, mà là cậu sợ, Diêm La vương thật là lợi hại, người kia cũng thật là lợi hại, các ca ca đi báo thù nhất định sẽ có nguy hiểm.
“Bảo, nghĩ cái gì ni? Nghiêm túc như thế.”
Lúm đồng tiền xuất hiện, Tiểu Bảo nhìn qua: “Quỷ, ca ca.”
“Nghĩ cái gì a?”
Nhϊếp Chính bôi dược xong trước nhất ngồi xuống ở bên giường, sau đó đem hai gậy phóng tới một bên. Tiểu Bảo từ trong chăn vươn tay phải, phóng tới trên đùi Quỷ ca ca, trong mắt là vui sướиɠ, Quỷ ca ca đã có thể đứng lên , dưỡng công của cậu thật sự hữu dụng.
Nhẹ nhàng sờ sờ cái cằm thon gầy của Tiểu Bảo, Nhϊếp Chính lấy ra khối ngọc bội dưới vạt áo, nhìn thấy ngọc bội, Tiểu Bảo cười không nổi nữa.
“Bảo, đây là ngươi cho Quỷ ca ca .” Tay Nhϊếp Chính hạ xuống, phóng tới lòng bàn tay Tiểu Bảo: “Quỷ ca ca, trả lại cho ngươi.” Hắn quyết định , có chút thù, không thể không báo.
Tiểu Bảo giống như bị bỏng đến, lùi về tay, ngọc bội đánh rơi trên giường.
“Quỷ, ca ca, , Quỷ ca ca, mang.”
“Bảo?”
“Quỷ ca ca…” Tiểu Bảo sợ hãi, thanh âm đều dẫn theo nức nở. Nhϊếp Chính không nghĩ tới cậu sẽ như vậy, chạy nhanh nói: “Bảo, Quỷ ca ca là cảm thấy hẳn là đem ngọc bội này trả lại cho ngươi.”
“Không cần, không cần…” Khẩn cầu, “Quỷ ca ca, mang, mang.”
Mắt thấy Tiểu Bảo muốn khóc, Nhϊếp Chính cầm lấy ngọc bội đeo lên, trấn an: “Quỷ ca ca đeo , Quỷ ca ca sau này không bao giờ tháo xuống nữa, Bảo không khóc.”
“Mang , mang , ” Tiểu Bảo đυ.ng đến tay Quỷ ca ca, cậu không thể động chỉ có thể lấy phương thức như vậy gần sát Quỷ ca ca, “Ở, cùng nhau, mang , cùng một chỗ.”
Tâm Nhϊếp Chính căng thẳng, đây là ý gì?
“Quỷ ca ca… Không , không bỏ lại, không, bỏ lại.”
Đoạn ngày cùng Quỷ ca ca sống nương tựa lẫn nhau đó, đối với Tiểu Bảo mà nói phi thường ý nghĩa. Khi đó, mỗi một ngày với cậu mà nói đều tràn ngập hy vọng, cũng tràn ngập dày vò, nhất là lúc Quỷ ca ca bị Diêm La vương dụng hình. Ngọc bội mà nương duy nhất lưu cho mình mang ở trên người Quỷ ca ca, thật giống như hai người bọn họ sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ, vĩnh viễn sẽ không tách ra.
Tayđè lại vết sẹo vẫn còn rõ ràng trên mu bàn tay Quỷ ca ca, Tiểu Bảo khóc: “Quỷ, ca ca, không, bỏ lại.”
Kiên trì của Nhϊếp Chính ở giờ khắc này toàn bộ tan rã, hắn đem tay Tiểu Bảo cầm ở lòng bàn tay, giọng nói khàn khàn: “Không bỏ lại, Quỷ ca ca vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ lại Bảo.”
Đoạn ngày kia, cũng đồng dạng khắc ở trong lòng Nhϊếp Chính. Hắn rất muốn liều lĩnh cứ như vậy ở trong cốc cả đời, quên đi cừu hận. Nhưng là, quá khó khăn . Chỉ có gϊếŧ Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước, Tiểu Bảo, Nhị đệ cùng Tam đệ mới có thể hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng nước mắt của Tiểu Bảo, dễ dàng đánh mất quyết tâm của hắn.
“Quỷ, ca ca, không ném, xuống.”
“Không bỏ lại, Quỷ ca ca còn chưa có báo ân cứu mạng của Bảo, sao có thể bỏ lại ngươi?”
“Không báo, không báo.”
Cậu không cần Quỷ ca ca báo ân, cậu chỉ cần Quỷ ca ca không bỏ lại mình.
“Sư huynh! Sư huynh chúng ta đã trở lại!”
“Ngươi, các ngươi sao lại mau như thế?”
“Sư huynh không muốn chúng ta trở về?”
“Cái gì các ngươi? Ta chỉ muốn gặp Lam tiểu tử, không muốn nhìn thấy ngươi!”
“Sư huynh…”
Nhϊếp Chính đang trong thương cảm nhanh chóng lau đi nước mắt Tiểu Bảo, kinh hỉ nói: “Bảo, Mỹ nhân ca ca của ngươi đã trở lại!”
“Mỹ nhân ca ca!” Tiểu Bảo hấp hấp cái mũi, ngửa đầu nhìn về phía cửa.
Còn không chờ Nhϊếp Chính đi ra ngoài nhìn một cái, thanh âm một người liền từ bên ngoài truyền vào: “Đại ca, Tiểu Bảo tỉnh?” Ngay tiếp theo, người đã vào đến.
“Mỹ nhân, ca ca!” Tiểu Bảo vừa hô một tiếng, đối phương đã đến bên giường .
“Tiểu Bảo, ngươi tỉnh.” Lam Vô Nguyệt phong trần mệt mỏi gấp trở về rất thoáng nhẹ nhàng thở ra, cả giận nói: “Ngươi này tiểu gia khỏa, thật làm ta sợ hãi. Lần tới không được !”
“Mỹ nhân, ca ca…” Tiểu Bảo chỉ lo cười, các ca ca đều bình an trở lại, cậu muốn cười.
“Hài tử ngốc.” Niết niết cái mũi Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt chuyển hướng tên còn lại, thực tinh thần nói: “Đại ca, ta đã trở về.”
“Trở về là tốt rồi, Bảo tối hôm qua tỉnh , không gặp ngươi nó lo lắng sắp hỏng rồi.” Nhìn thấy Tam đệ bình an trở về, Nhϊếp Chính vui sướиɠ cũng tràn đầy lời nói.
Lam Vô Nguyệt lại nhéo nhéo cái mũi Tiểu Bảo: “Ca ca ngươi cũng không phải là dễ dàng liền làm cho người ta bắt đi như vậy.”
“Lam tiểu tử, ngươi có dễ dàng bị người khác bắt đi hay không sư phó ta cũng không cần, sư phó chỉ đang nghĩ ngươi tính khi nào tán đi thân công phu kia của ngươi a?” Một người xách hòm thuốc đi vào, Lam Vô Nguyệt kích động lập tức biến thành căm tức. Tiểu Bảo tươi cười ngưng trệ, Mỹ nhân ca ca vì cái gì phải tán công?
Nhϊếp Chính mở miệng: “Vô Nguyệt, không cần lấy thân mình của bản thân ra đùa giỡn, lúc trước A Mao đem công phu cho ngươi, ngươi đã đáp ứng sư phó sau khi trở về liền tán công .”
“Ta biết, ta không có không muốn, chỉ là bực mình.” Lam Vô Nguyệt không cam lòng nói: “Ta nguyên bản còn muốn nhân cơ hội gϊếŧ Lâm Thịnh Chi báo thù, kết quả không chỉ không có gϊếŧ hắn, còn kém chút hại Tiểu Bảo. Tán công lực, sau này báo thù liền càng khó .”
“Mọi người không cần nói cái gì báo thù. Hừ! Ta không nghe lời ngươi , hiện tại liền theo ta tán công đi.” Phàm Cốt buông hòm thuốc, bắt lấy Lam Vô Nguyệt liền hướng ra ngoài.
“Sư phó, ngài lại thư thả ta vài ngày đi, ta vừa trở về.”
“Dù sao đều phải tán, thêm mấy ngày thì có ý gì? Đi!”
Phàm Cốt là quyết tâm, Lam Vô Nguyệt vừa trở về còn chưa có suyễn khẩu khí đã bị hắn tha đi rồi.
“Quỷ, ca ca?” Tiểu Bảo nhanh chóng hỏi, Mỹ nhân ca ca vì cái gì phải tán công?
Nhϊếp Chính đơn giản trả lời: ” Gân mạch Vô Nguyệt bị hao tổn, phải tán nội công mới có thể chữa khỏi. Ít nhiều Đại ca ca ngươi đem công lực của hắn toàn bộ cho Vô Nguyệt, bằng không Vô Nguyệt khẳng định sẽ bị Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước bắt lấy.”
Tiểu Bảo mở to hai mắt nhìn, Đại ca ca đem công lực toàn bộ cho Mỹ nhân ca ca, vậy Đại ca ca không phải? !
Không muốn Tiểu Bảo lo lắng, Nhϊếp Chính trêu ghẹo nói: “A Bảo, các ca ca cũng không còn công lực , a Bảo sẽ không ghét bỏ các ca ca đi.”
“Sẽ không! Sẽ không!” Tiểu Bảo đau lòng, đau vì các ca ca, “Song tu, song tu.”
Thân mình Nhϊếp Chính nháy mắt chấn động, Tiểu Bảo nói cái gì?
“Song tu.” Tiểu Bảo nóng vội thở hổn hển mấy hơi, “Song tu, chữa bệnh, trị, bệnh, các ca ca.”
Nhϊếp Chính trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, hắn sao lại quên chuyện này?! Tiểu Bảo lưu lạc bên ngoài lâu như vậy, thân mình có đau qua hay không? Đầu Nhϊếp Chính có chút choáng váng, không phải cái này, Tiểu Bảo đang nói cái gì? Hắn cùng với “các” ca ca song tu?
Nhìn gương mặt khϊếp sợ của Quỷ ca ca, Tiểu Bảo không có nhìn hiểu thâm ý trong đó, hoặc là nói cậu một lòng đều ở trên song tu hiện tại cả đầu đều là nghĩ phải nhanh chút dưỡng khỏi thân mình cùng các ca ca song tu.
“Bảo…” Nhϊếp Chính mở miệng, lại không biết nên nói cái gì. Tuy rằng hắn chạm Tiểu Bảo, nhưng hắn tựa hồ cũng không có lập trường nhiều lời cái gì. Tiểu Bảo cùng ai song tu, chỉ quyết định bởi sư phó. Yết hầu Nhϊếp Chính phát khô, hắn, không phải một hảo ca ca.