Sắc mặt Ngu Thanh Oanh lập tức biến trắng, ánh mắt như dao nhìn ta và Thái tử nắm chặt lấy tay nhau, không thể tin được nói: "Phu quân, người đang đùa phải không? Thanh Đàm là muội muội thϊếp, sao người có thể nghênh ngang mang nàng về nhà? Này không phải là tát vào mặt thϊếp sao?"
Sở Hoài Cảnh cau mày, lạnh giọng nói: "Đừng gọi cô là phu quân, ngươi không xứng, chỉ có A Đường mới xứng gọi cô là phu quân."
Đáy mắt Ngu Thanh Oanh ngấn lệ, xắn tay áo lên, lộ ra dấu vết hoa quỳnh trên cánh tay: "Điện hạ, thϊếp chính là A Đường của người đó! Dấu vết trên cánh tay thϊếp có thể chứng minh!"
"Dấu vết của ngươi rõ ràng mới được khắc lên, dấu vết trên tay Thanh Đàm mới là thật." Sở Hoài Cảnh tàn nhẫn vạch trần Ngu Thanh Oanh, lạnh lùng hừ một tiếng, "Ngươi sẽ không cho rằng trên người A Đường chỉ có một dấu vết này chứ?"
"Điện hạ, thϊếp thật là A Đường..." Ngu Thanh Oanh vẫn còn giảo biện.
Nàng liếc ta một cái thật sâu, cố gắng dùng thân phận tỷ tỷ để khiến ta nhận thua: "Thanh Đàm, rốt cuộc ngươi đã nói gì với điện hạ? Ngươi sao có thể đổi trắng thay đen? Điện hạ là tỷ phu của ngươi, ngươi đây là muốn cướp tỷ phu của tỷ tỷ mình sao?"
"Câm miệng." Sở Hoài Cảnh quát bảo Ngu Thanh Oanh ngưng lại, "Cô chưa từng chạm vào ngươi, từ giờ trở đi, Thanh Đàm mới là thái tử phi của cô, còn ngươi——"
Sở Hoài Cảnh nói đến đây, ngữ điệu ngừng lại, đưa mắt ra hiệu cho thị vệ Mộc Phong.
Mộc Phong lập tức dùng kiếm dí vào cổ Ngu Thanh Oanh.
Sở Hoài Cảnh ra lệnh: "Người đâu, đem nàng ta đi bỏ thuốc câm, gả cho Thẩm nhị lão gia ở Thẩm phủ làm thϊếp thất!"
“Cái gì..." Ngu Thanh Oanh nghe vậy suýt chút nữa ngất đi, nàng khóc lóc cầu xin Thái tử tha mạng: "Điện hạ tha mạng, ngài không đợi tra rõ lại nói sao? Thϊếp thật là A Đường, ngài đừng bị Thanh Đàm lừa gạt."
Sở Hoài Cảnh căn bản không nghe nàng giải thích, Ngu Thanh Oanh bị thị vệ bắt lại, nàng thẹn quá hoá giận mắng ta: "Thanh Đàm, con tiện nhân này, ngươi hãm hại tỷ tỷ, ngươi không chết tử tế được đâu!"
Nhưng rất nhanh nàng đã không thể mắng nữa, bởi vì nàng bị thị vệ dẫn xuống, cưỡng ép uống thuốc câm.
Nàng và ta giống nhau, đều trở thành người câm.
Tuy nhiên, báo ứng của nàng mới chỉ bắt đầu, những ngày tháng tốt đẹp của nàng vẫn còn ở phía sau.
Đêm đó, Thái tử phái người đưa Ngu Thanh Oanh đến Thẩm phủ.
Nàng muốn giải thích chính mình là Ngu Thanh Oanh, nhưng nàng không thể phát ra tiếng.