Chung Kiêu chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ ra, huyệt nhỏ của Lâm Mạt Nhi thật sự là thật chặt, cho dù là không có ý thức, đau đớn không chịu nổi, vẫn phản xạ tự nhiên hút chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, cây gậy của Chung Kiêu đã bắn một lần đangmềm xuống lại cứng rắn trở lại. Thiếu chút nữa anh đã không chịu nổi mà hung hăng chơi Lâm Mạt Nhi đang hôn mi bất tỉnh thêm trận nữa. Nhưng lý trí nói cho anh biết, nếu làm như vậy, cô gái nhỏ yếu ớt này thực sự sẽ bị chơi chết.
Ánh trăng gần tan đi, lúc này trời đã sắp sáng, dươиɠ ѵậŧ “chụt” một tiếng được rút ra ngoài, Chung Kiêu nhìn thấy máu dưới người cô gái nhỏ.
Dấu vết loang lổ đan xen, mỗi tấc da thịt đều nói ro cho anh biết anh ta đã điên cuồng đến mức nào, dưới ánh trăng nhàn nhạt, khuôn mặt Lâm Mạt Nhi thật yếu ớt, ngoan ngoãn, thân thể nhỏ nhoi yếu ớt như một đứa bé, dấu vết sắc tình đáng sợ vẫn lưu lại trên người cô, loại mỹ vị nhục cảm này, thực sự khiến cho người ta không chịu nổi.Chung Kiêu thật cẩn thận bế cô lên, Bởi vì động tác nhỏ này Lâm Mạt Nhi lại rên lên một tiếng rất nhỏ, tiếng rên này vô cùng khổ sở, giống như con mèo nhỏ đáng thương bị ốm, dươиɠ ѵậŧ Chung Kiêu lại căng trướng thêm một vòng.
Nhưng anh khắc chế động tác của mình, thân thể Lâm Mạt Nhi quá lạnh, cô cuộn tròn thành một cục, dựa vào l*иg ngực nóng rực của Chung Kiêu.
Dáng vẻ này của cô vô cùng đáng yêu lại khiến người ta đau lòng, giống như toàn ý muốn dựa vào anh, trong lòng Chung Kiêu tràn đầy nhu tình kỳ quái, loại cảm giác này giống như vuốt mèo, cào tới cào lui nhưng không cào đúng chỗ,
đột nhiên rất muốn ôm Lâm Mạt Nhi lên, vuốt ve cô.
Nhưng lúc này không thể làm như vậy, cô gái nhỏ trong ngực giờ giống như búp bê sứ, một động tác chạm vào cô đều phải hết sức cẩn thân, lúc trời còn chưa sáng hẳn, anh bế cô lên, đi qua hành lanh tối tăm thật dài, đi đến phòng mình, mở cửa phòng tắm, xả nước ấm, cẩn thận tắm cho cô. Trong quá trình tắm rửa, mỗi khi chạm vào người Lâm Mạt Nhi, cô đều run rẩy, ngón tay anh thọc vào huyệt nhỏ khiến cô đau đớn không chịu nổi, anh vừa hôn môi trấn cô, vừa quyết đoán rửa sạch bên trong.
Lúc anh ôm Lâm Mạt Nhi ra khỏi phòng tắm, trời đã sáng, sau khi đặt cô lên giường mềm mại, cần thận bôi thuốc cho cô rồi đắp chăn lên. Anh nhìn chằm chằm cô một lúc đột nhiên cười nhẹ nói: “ Bé con thật là mê người, mỗi ngày nay đều mộng xuân thấy cháu”.
Sau đó hắn cúi đầu nhìn nhìn dươиɠ ѵậŧ vẫn còn đang cứng ngắc của mình, sờ sờ mặt Lâm Mạt Nhi: “Cái này, lại phải tự mình xử lý rồi ——”
Nói xong, đứng dậy đi vào phòng tắm.