Edit: SaladRau
Gió ngoài cửa sổ chợt ùa vào, trời tối sầm, không phải sắp đến tối mà là trời sắp mưa.
Thời tiết luôn âm tình bất định, người không thể dự đoán, bức màn cửa sổ bị xốc lên cao, trong phòng cực kỳ tối, chỉ có cây đuốc cổ đẹp đẽ quý giá trên bàn cơm đỡ những ngọn nến màu trắng phiếm ra ánh sáng.
Ánh nến chợt lóe, như đáp lại lời rêи ɾỉ ngọt nị câu nhân tâm kia, như ánh sáng diễm mị sâu đậm trong màn đêm, từng bước một dẫn người vào vực sâu.
“A —— ba ba! Quá nhanh! Ô… Ba ba…” Lúc này so với lúc trước càng sâu càng nhanh, như một lần trừng phạt, như là muốn đem Lâm Mạt Nhi tiến sâu vào trong thân thể ——
Nhưng theo lời Lâm Kiến Nguyên như vậy là khen thưởng.
Thân thể Lâm Mạt Nhi mềm mại giống nước, nàng kẹp dương v*t thô to kia, gắt gao giảo, mỗi một lần mãnh liệt thọc vào rút ra như mang theo chất dính càng thêm khắc sâu triền miên.
“Ô…. Ba ba… Thật sâu… A… A… A…” Nàng theo tiết tấu của baba, lắc lư, vυ' trắng bóng ở trước mắt Lâm Kiến Nguyên đong đưa, núʍ ѵú hồng nhạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ tròng mắt người, Lâm Kiến Nguyên nhịn không được xoa bóp.
Khăn trải bàn lót dưới Lâm Mạt Nhi, xúc cảm hơi thô ráp theo sự thọc vào rút ra một nông một sâu mãnh liệt của Lâm Kiến Nguyên cọ xát lưng trơn bóng của nàng, khiến nàng càng thêm ngứa khó nhịn.
“Ưm… Ba ba….”
“Mạt Nhi….”
Lâm Kiến Nguyên đã chìm đắm trong trận tình ái này, hắn gần như thành kính lấy lòng khối thân thể mềm mại dưới thân, nhưng vẫn ngẫu nhiên lại càng điên cuồng luật động, tựa như một thần khí khi thì hôn mê khi thì lại thanh tỉnh bạo động.
“Mạt Nhi… Thân thể Mạt Nhi… Thật là dâʍ đãиɠ, tao huyệt câu hồn… Mạt Nhi…”
Thanh âm hắn thấp thấp vang lên, nghe vừa trầm vừa nhẹ, rõ ràng là lời nói hạ lưu bất kham nhưng lại cố tình mang theo một chút thâm tình, tràn ra ôn nhu không thể phân biệt.
“A… Ba ba… Mạt Nhi đầu v* sắp rớt ra rồi…”
Vυ' bị baba mạnh mẽ xoa bóp, đầu v* bị lôi kéo, đã đỏ tươi chói mắt, tựa như muốn chảy máu ra nhưng Lâm Mạt Nhi lại cảm thấy thoải mái tới cực điểm, tiểu huyệt bị mạnh mẽ thao, bộ ngực mẫn cảm cũng bị đùa bỡn, nàng cơ hồ muốn nhộn nhạo thành một bãi xuân thủy.
“đầu v* Mạt Nhi sắp rớt ra rồi làm sao bây giờ? Nếu không, ba ba không lộng nữa?”
“Không! Ba ba! Không phải!” Nàng vội vàng giữ lại cặp tay muốn rời đi kia, thậm chí bởi vì bàn tay to thô ráp rời xa một ít, vυ' trắng nõn như ngọc kia lại cọ lên.
“Mạt Nhi lại nói kỳ quái rồi, rõ ràng tự mình nói đầu v* sắp rớt ra, lại không cho ba ba rời đi, Mạt Nhi muốn ba ba phải làm sao bây giờ?”
“Muốn… Muốn ba ba liếʍ… Cắn… Mạt Nhi không đau a ——”
Câu chữ còn chưa hoàn toàn ra khỏi miệng, đầu v* đã bị baba liếʍ cắn lên, cùng dùng tay xoa bóp, đầu v* ở trong miệng ấm áp bị liếʍ cắn quả thực khiến nàng đau khổ đến rùng mình!
“A… Ba ba… Ừ… A…”
Tay nhỏ xanh nhạt của Lâm Mạt Nhi ôm lấy đầu baba, giống như một con thiên nga đang ngẩng cổ, rêи ɾỉ da^ʍ mi, thân thể nhanh chóng lay động, có thể thấy tốc độ dương v*t tím đen cực đại kia của baba ra vào nộn huyệt nhanh như thế nào!
“Mạt Nhi….”
Lâm Kiến Nguyên đã từ bộ ngực trắng nõn kia vẫn luôn gặm cắn về phía trước, hướng về phía môi của Lâm Mạt Nhi hôn thật sâu, quấy loạn bốn phía trong cái miệng nhỏ mềm ấm, nhà ăn trống trải vang lên tiếng nước‘ tấm tắc ’, hợp với tiếng dương v*t kia thọc vào rút ra trong nộn huyệt ‘ bạch bạch ’càng tăng thêm sức mạnh ——
Tốc độ luật động càng lúc càng nhanh, Lâm Mạt Nhi cũng càng thêm dùng sức giảo căn dương v*t thô to kia, lực độ hôn môi càng thêm điên cuồng ——
“A ——” hai người đồng loạt tới cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực bắn vào chỗ sâu trong mật huyệt kiều nộn của Lâm Mạt Nhi, căn dương v*t cực đại chặn kín, một giọt cũng không chảy ra.
Lâm Mạt Nhi thở phì phò, thất thần nhìn baba, đôi mắt baba tiến vào trong mắt nàng, sau đó hắn nhắm mắt lại, ở trên mi mắt ướt của nàng nhẹ nhàng hôn lên.
“Ba ba yêu em.”
Giống như làn điệu trầm lắng từ trong tim phổi phát ra, hơi nóng dâng lên gương mặt non nớt trắng nõn của Lâm Mạt Nhi, tiếng nói tại nhà ăn đây trống rỗng nhẹ mà dày nặng, như là tiếng nói mê trong đêm mộng sâu đậm.
Khóe miệng Lâm Mạt Nhi hơi giơ lên, đuôi mắt hơi giơ lên,một bên
tròng mắt màu đen ánh lên ánh nến lập loè không ngừng, giống như một con mị yêu.
Trong khoảnh khắc tâm Lâm Kiến Nguyên hoảng loạn, tay hắn không tự chủ gắt gao ôm lấy thân thể nho nhỏ của Lâm Mạt Nhi, tiếng nói cơ hồ mang theo một tia run rẩy rất nhỏ: “Mạt Nhi sẽ không rời xa ba ba sao? Mạt Nhi mau nói cho ba ba, nói cho ba ba!”
Gió đêm khuya lại lần nữa nhấc
bức màn lên, ùa vào trong phòng làm tắt ngọn nến, thân thể mềm ấm trong lòng ngực dán sát hắn đến không có một khe hở nhưng là trong bóng đêm làm tâm hắn bất an rùng mình, ngón tay xanh nhạt của Lâm Mạt Nhi cắm vào tóc của hắn, trong không trung hạ xuống ——
Mưa to bàng bạc che trời lấp đất đến, ngón tay ôn lương cọ xát đuôi
mắt hắn, tiếng sấm ầm ầm rơi xuống đất, từ ánh sáng yếu ớt trong không trung hắn thấy Lâm Mạt Nhi cười từ bi, tiếng nói đồng loạt vang lên ——
“Ngài nói xem, thân ái”
=