Sáng sớm, mọi vật đều yên tĩnh, đường chân trời phía đông xuất hiện lên một tia sáng, thật cẩn thận mà xuyên qua bầu trời xanh nhạt. Trong ổ chăn đầu tiên là vươn cánh tay da trắng như ngó sen, tiếp theo lại vươn ra một đoạn nhỏ bắp chân trắng nõn.
Đêm qua tuy rằng bị Tần Hạo Dữ lăn lộn lâu như vậy, nhưng Lâm Kiều Kiều không có thói quen ngủ nướng. Hôm nay cuối tuần không cần đi học, cô cũng không muốn nằm trên giường ngủ nướng.
Rón ra rón rén xốc đệm chăn lên, cố gắng không đánh thức người đàn ông đang ngủ say bên cạnh. Lâm Kiều Kiều tay chân nhẹ nhàng xuống giường, sợ đánh thức hắn, dép lê cũng không có mang, trực tiếp dùng tay xách theo dép lê ra cửa phòng.
Chuyện đầu tiên khi tỉnh lại chính là làm bữa sáng, tất nhiên phải làm một tình nhân tri kỷ với kim chủ.
Trứng gà chiên còn có thịt xông khói, một ly sữa bò ấm áp, còn có một thân thể thơm ngon, chỉ chờ Tần Hạo Dữ tỉnh lại là có thể ăn. Lâm Kiều Kiều không có thói quen ăn sáng, cô là sinh viên khoa biểu diễn, sợ nhất là ăn những đồ ăn có nhiều dầu mỡ này. Trực tiếp lấy cà chua từ trong tủ lạnh, cắt lát, rải lên một ít mật ong, dưới ánh mặt trời hiện ra bộ dáng trong như pha lê, nhìn qua mê người cực kỳ.
“Cục cưng đang làm gì vậy?”
Bàn tay to lớn của người đàn ông trực tiếp từ vòng eo của cô di chuyển lên trên hai ngọn núi, xoa nắn tiểu hồng quả non nớt. Sáng sớm đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, Lâm Kiều Kiều kẹp chân: "Đang làm đồ ăn cho chồng." Thuận thế trực tiếp xoay người trong lòng người đàn ông, hai tay quấn quanh cổ đối phương, dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình: "Ăn sáng trước hay ăn em trước?”
“Đương nhiên là ăn em trước!”
Ngón tay trực tiếp kéo qυầи ɭóŧ ra, lộ ra tiểu huyệt đã ướŧ áŧ, không chút hoang mang đâm vào nhấp hai cái, cảm thấy đủ ướt, mới hung hăng cắm dươиɠ ѵậŧ của mình vào, một hai phải cắm tiểu huyệt phát ra tiếng, dâʍ ɖị©ɧ mới chảy dầm dề. Dươиɠ ѵậŧ thô đen điên cuồng trừu động ở hoa huyệt phấn nộn, hông người đàn ông cũng bắt đầu nhanh chóng đong đưa lên.
“A…Chồng thật tuyệt! Ư… Ư…” Lâm Kiều Kiều tùy ý yêu kiều rêи ɾỉ, làm cho lòng bạo ngược của người đàn ông càng ngày càng nặng lên, giọng nói khàn: “Cắm…… Cắm chết em! Tiểu dâʍ đãиɠ…!”
Một luồng nhiệt chảy thẳng vào chỗ sâu trong hoa tâm, Lâm Kiều Kiều gắt gao mà ôm lấy người đàn ông, ở trong lòng ngực hắn rùng mình một cái.
Sáng sớm sau khi cuộc ân ái kết thúc, hai tuần ham muốn của Tần Hạo Dữ cuối cùng cũng có chút giảm bớt.
Lâm Kiều Kiều đặt bữa sáng lên bàn ăn, hai chân vẫn không ngừng run rẩy, lại đi vào trong phòng bếp bưng sữa bò ấm áp ra trước mặt hắn: “Em về phòng ngủ thu dọn ga giường một chút.”
Tấm ga trải giường nhăn nheo đầy dấu vết loang lổ đêm qua, Lâm Kiều Kiều kéo ga giường xuống, lại vào trong tủ quần áo rút một bộ mới, dọn ngay ngắn chỉnh tề xong, sau đó mới cuộn tròn ga giường bị dơ thành một cục, cầm lấy ném vào máy giặt.
Tần Hạo Dữ nhàn nhã tự đắc mà nhìn Lâm Kiều Kiều ở trong phòng đi lại khắp nơi: “Lúc trước anh đã thuê cho em một người giúp việc, nhưng em lại không muốn, sáng tinh mơ tự mình dọn dẹp lại chẳng phải sẽ cực sao?”
Có chút tiền này, không bằng tự cô tiêu. Lâm Kiều cười dịu dàng: "Em không thích có người ngoài đến nhà chúng ta.”
Lời này nói này chạm đến trái tim hắn, bàn tay lớn ôm lấy, trực tiếp ôm lấy Lâm Kiều Kiều, hung hăng hôn đôi môi mềm mại ướŧ áŧ hai cái: “Buổi tối bọn Chu Lễ muốn mở tiệc tẩy trần cho anh, buổi tối em đi cùng anh đi, được chứ?”
Lâm Kiều Kiều ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn, lông mi như cánh bướm chợt lên chợt xuống: “Nhưng mà em không còn gì để mặc.”
Tần Hạo Dữ dở khóc dở cười, Lâm Kiều Kiều người cũng như tên,mềm mại nhất, quần áo mặc cũng chưa bao giờ giống nhau: "Lát nữa anh lấy thẻ cho em, em tự đi trung tâm thương mại quẹt thẻ mua mấy bộ, đừng ủy khuất chính mình.”
“Cảm ơn chồng.” Lâm Kiều Kiều vui sướиɠ không thôi, ôm mặt người đàn ông hôn lung tung, giọng nói ngọt ngào lại ngoan ngoãn.
Được rồi, lại lừa được tiền.