Buổi tối, lúc Bạch Tri Hoài về, thấy Thời Hoàn Hi đang chuyển kim cương từ phòng để đồ ra ngoài, sau đó trang trí khắp nhà.
Bạch Tri Hoài: “... Thời Hoàn Hi, cô làm gì vậy?”
Thời Hoàn Hi quay đầu lại, hai mắt lấp lánh nói: “Tôi muốn trang trí kim cương ở mọi ngóc ngách trong nhà.”
“Bạch Tri Hoài, anh về rồi!”
Thời Hoàn Hi cười với Bạch Tri Hoài, để lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ vô cùng đáng yêu.
Hôm nay mua được kim cương nên tâm trạng của cô vô cùng tốt.
“Bạch Tri Hoài, anh khát không? Tôi lấy cho anh?”
Lông mi của Bạch Tri Hoài khẽ run, cố gắng giấu đi cảm xúc khác thường trong mắt.
Vừa nãy trước mắt anh xuất hiện một ảo giác.
Đó là, anh và Thời Hoàn Hi trở thành vợ chồng yêu thương nhau.
Anh về nhà sau một ngày làm việc vất vả, Thời Hoàn Hi dịu dàng rót cho anh một ly nước ấm.
“Không cần.” Bạch Tri Hoài lạnh lùng nói.
Anh sợ Thời Hoàn Hi bỏ gì vào trong nước.
Trước kia Thời Hoàn Hi từng chủ động cho anh một lon Coca có bỏ thuốc xổ.
“Không thì thôi.”
Tâm trạng Thời Hoàn Hi vô cùng tốt, còn ngâm nga hát.
“Con cháu nhà rồng truyền từ đời này sang đời khác, chúng ta đều là con cháu nhà rồng...”
Bạch Tri Hoài nhíu mày: “Thời Hoàn Hi, hát lạc nhịp rồi.”
Thời Hoàn Hi không quan tâm, cô không muốn phá hỏng tâm trạng hiện tại.
Đột nhiên, Thời Hoàn Hi nhận được một cuộc gọi.
Sara: “Là Thời tiểu thư phải không ạ?”
“Cô là?”
“Tôi là Sara, hôm nay đã tiếp đón cô ở cửa hàng C.”
Sara cười nói.
“Là thế này, hôm nay lúc tôi thanh toán cho cô thì có chút sai sót. Một chiếc váy cô mua được giảm giá 5%, Thời tiểu thư, thật sự xin lỗi.”
“Tôi sẽ hoàn 500 nghìn vào thẻ đen của cô ngay.”
Sara thành khẩn xin lỗi.
Thời Hoàn Hi: ???
“Tôi không cần.”
Thời Hoàn Hi vội vàng nói.
Nếu hoàn lại, không phải cô sẽ không hoàn thành nhiệm vụ tiêu hết 20 triệu sao?
Sara: “Thời tiểu thư, vô cùng xin lỗi, đây là quy định của công ty chúng tôi.”
Thời Hoàn Hi còn muốn nói tiếp thì giọng của Ba Ba vang lên.
[Tiểu Long Thần, tiếc là cô đã không hoàn thành nhiệm vụ. Hình phạt sắp bắt đầu]
Thời Hoàn Hi: “?”
Cô còn không chưa kịp phản thì hoàn cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi.
Căn phòng khách sang trọng đột nhiên biến thành tầng hầm ngầm tối tăm.
Thời Hoàn Hi phát hiện hai tay hai chân của mình đều bị xích.
Cô đột nhiên hoảng sợ.
Con rồng nhỏ muốn khôi phục chân thân của mình nhưng bất lực khi phát hiện toàn thân không còn chút linh lực nào.
[Không gian ảo đã hoàn thành, hình phát chính thức bắt đầu]
[Thời gian: Nửa giờ]
[Trò chơi giam cầm dưới tầng hầm!]
“Ba Ba?”
Thời Hoàn Hi gọi nhưng không có ai đáp lại.
Bởi vì Ba Ba vẫn là một đứa nhỏ nên cô mới bị trói rồi ném sang một bên.
Thời Hoàn Hi phát hiện đồ trên người mình cũng thay đổi.
Vốn dĩ cô đang mặc bộ đồ ngủ ở nhà, nhưng không biết nó đổi thành bộ váy ren mỏng màu đen khi nào nữa.
Chiếc váy ren chỉ ngắn đến đùi, bên dưới cô còn không mặc gì!
Thời Hoàn Hi vô cùng khó chịu.
Trước ngực cô còn thắt một chiếc nơ, như một món quà đang chờ chủ nhân mở ra.
Đúng là người tính không bằng trời tính, Thời Hoàn Hi vẫn bị kéo vào chế độ trừng phạt.
Thời Hoàn Hi chán nản thở dài.
Cảm thấy toàn bộ tiền hôm nay đều biến mất.
Cũng may hình phạt này chỉ có nửa giờ.
Không phải chỉ là bị nhốt ở tầng hầm thôi sao?
Thời Hoàn Hi tự an ủi: Dũng cảm lê Long Thần, chuyện này không khó.
Tầng hầm tối đen như mực, giống như có quỷ.
Thời Hoàn Hi không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ ma và quỷ.
Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Đột nhiên, từ xa truyền đến tiếng bước chân.
Tầng hầm rộng nên tiếng bước chân cũng bị khuếch đại, mang theo uy áp khó cưỡng.
Thời Hoàn Hi: “!!”
Toàn bộ lông trên người cô dựng lên!
Một đôi giày da màu đen từ xa xuất hiện trong tầm mắt của Thời Hoàn Hi.
Thời Hoàn Hi ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai đến mê hồn trong bóng tối.
Là Bạch Tri Hoài.
“Bạch Tri Hoài, giúp tôi cởi trói với.”
Bạch Tri Hoài trịnh thượng nhìn Thời Hoàn Hi, mắt lóe lên.
Các đường nét trên mặt anh quá mức hoàn hảo khiến người đối diện cảm thấy vô cùng áp bức.
Anh không giúp Thời Hoàn Hi cởi trói mà dùng ngón tay thon dài nắm cằm của cô.
“Bạch Tri Hoài, anh thật to gan!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Hoàn Hi tràn đầy tức giận.
Ngoài sự tức giận, còn có một sự xấu hổ không thể giải thích được.
Tiểu nãi long chưa từng bị người khác đối xử như thế, cô cảm thấy cả người nóng lên, có một cảm giác khó nói xuất hiện.
Cổ họng Bạch Tri Hoài phát ra tiếng cười trầm thấp.
Ngón tay anh ái muội ma xát lên đôi môi mềm mại của Thời Hoàn Hi.
“Ô!”
Thời Hoàn Hi không được tự nhiên quay đầu giãy giụa.
Tầm mắt của Bạch Tri Hoài rơi xuống đôi mắt đẫm nước của Thời Hoàn Hi, rồi men theo cằm, dừng lại chiếc nơ lớn trước ngực cô.
Đôi mắt này, nếu khóc chắc chắn sẽ rất đẹp mắt.
“Cô muốn tôi tự tay cởi nó sao? Hả? Thời Hoàn Hi?” Bạch Tri Hoài nhỏ giọng hỏi.