Biên soạn: Đức Uy
Rốt cuộc đợi được tới sáng sớm hôm sau.
A Trung ghé chợ mua ít kẹo, sau đó lén lén lút lút đi tìm Đường Đường.
Dường như từ sau khi Đường Đường qua đây, Ân Duyệt Dung liền không còn điên cuồng làm việc như vốn có. Hôm nay nghỉ ngơi, chính là thật sự ở nhà nghỉ ngơi, cũng không đi đâu, càng không làm việc ngoài giờ.
Mắt thấy chuyện dự thảo luật mới sắp đến giai đoạn cao trào, cũng không chút hoang mang, không nôn nóng gấp gáp như trước đó, quả thật là giống như biến thành một người khác.
Vào lúc này, Đường Đường mới vừa cùng Ân Duyệt Dung ăn sáng xong.
"Bà nội, con có thể vào rừng mai bẻ mấy cành hoa được không?" Đường Đường chớp đôi mắt to tròn xin phép.
Một bên, A Trung nghe vậy cười lạnh, quả nhiên là vô giáo dục.
Hoa mai này chính là thứ mà Ân Duyệt Dung yêu thích nhất, người giúp việc làm gãy một ít cành lá cũng sẽ bị phạt nặng. Dù có là hắn, có lần không cẩn thận làm gãy một nhánh hoa, cũng bị trách mắng một trận tơi bời. Làm sao có thể để cho thằng nhãi ranh này tùy ý bẻ mấy cành được cơ chứ!
A Trung đứng ở bên cạnh lạnh lùng nói chen vào, "Đám hoa mai này chính là thứ phu nhân yêu thích nhất, làm sao có thể tùy ý bẻ gãy?"
Mặc dù Kiều Mẫu muốn đỡ lời, nhưng cũng biết quy củ của Ân Duyệt Dung, cho nên không tiện nói chuyện.
Ân Duyệt Dung nhìn Đường Đường một cái, dường như cũng không có bộ dáng tức giận, đầy ôn hòa hỏi, "Những bông hoa kia nở trong rừng không phải rất đẹp sao?"
Đường Đường tiến tới trước mặt Ân Duyệt Dung, nở một nụ cười thật tươi, "Hoa nở trong rừng cũng rất đẹp, nhưng mà, Đường Đường cảm thấy, những đóa hoa rừng đó, nếu như tách ra, đặt ở bên cạnh bà nội sẽ càng đẹp hơn!"
Ân Duyệt Dung nghe vậy ngẩn cả người, sau đó khóe môi khẽ chúm lại, mỉm cười đầy dịu dàng.
Đường Đường: "Con muốn bẻ một nhành hoa đặt trên bàn sách của bà nội, như vậy lúc nào bà nội cũng có thể nhìn thấy, há chẳng phải là càng vui vẻ hơn sao?"
"Phu nhân, người xem tiểu thiếu gia thật hiếu thuận làm sao!" Kiều Mẫu thật sự càng nhìn càng thích đứa nhỏ này. Bà đã không nhớ được biết bao lâu phu nhân không sống cho bản thân mình. Từ sau khi tiểu thiếu gia xuất hiện, tâm tình của phu nhân càng ngày càng tốt, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.
Đường Đường dừng một chút, cố ý nhìn về phía A Trung một cái, mở miệng nói, "Hơn nữa, hiện tại thứ bà nội yêu thích nhất không phải là hoa mai, mà là tôi đó nha!"
Sắc mặt của A Trung đen như đáy nồi: "..."
"Ha ha ——!! " Kiều Mẫu bật cười một tiếng.
Ngay cả Ân Duyệt Dung đều cười khẽ một tiếng, "Con đó, không biết khiêm tốn!"
A Trung nghĩ đến chính mình hôm nay còn có việc cần tên oắt con này giúp, cố nén tức giận, trong lòng tràn đầy đen tối.
Ân Hành thiếu gia nói không sai! Nếu như thật sự để cho tên oắt con này tiếp tục được sủng ái, sau khi Ân gia đổi chủ, hắn nào còn có chỗ đứng.
...
Rừng mai.
A Trung mang theo kẹo, âm thầm đi theo Đường Đường.
Đợi đến chỗ không người, A Trung lập tức lên tiếng, "Thằng nhóc con... à nhầm, tiểu thiếu gia!"
Đường Đường nghe được âm thanh sau lưng, quay đầu, "Là ngươi à! Có chuyện gì sao?"
Thằng nhãi ranh này rõ ràng mới có 4 - 5 tuổi, nhìn người khác đều phải ngước lên, nhưng mà con ngươi lạnh nhạt kia lại như thể trời sinh từ trên cao nhìn xuống, khiến cho trong lòng hắn cảm thấy rất không thoải mái.
"Tiểu thiếu gia, đây là kẹo và đồ chơi tôi mua cho cậu, cậu xem thử có thích hay không!" A Trung mặt đầy nịnh hót.
Đường Đường nhìn chiếc túi tràn đầy kẹo và đồ chơi A Trung đưa, khẽ nhíu mày, trong con ngươi to tròn lóe lên một tia sáng sắc bén.
Vô sự mà ân cần, không phải lừa đảo thì chính là đạo tặc!
A Trung thấy ánh mắt của cậu nhóc sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, "Tiểu thiếu gia, thích không? Chỉ cần cậu giúp tôi một chút chuyện nhỏ, những thứ này liền có thể cho cậu!"