Cho nên nói, thiếu nữ trước mắt này, căn bản vốn không phải là học viên của Học viện MDFF! Chẳng qua là Ân Duyệt Dung cố ý muốn dùng cô ta để dò xét thái độ của mình.
Nếu như, chính mình thật sự giả mạo Dịch Vân Mạc, gặp phải học viên Học viện MDFF, hơn nữa người học viên này còn không nhận ra mình, vậy dù có kỹ thuật diễn xuất tốt hơn nữa, cũng sẽ bị buộc lộ ra chân tướng.
Ân Duyệt Dung đi sai một nước cờ rồi! Từ đầu tới cuối, bà ta chỉ có một cơ hội để dò xét ra được mình mà thôi! Đó chính là hạ tử thủ đối với Tam trưởng lão. Đáng tiếc, Ân Duyệt Dung đã bỏ lỡ cơ hội này.
Chẳng lẽ không ra tay là bởi vì kiêng kỵ Tư Dạ Hàn?
Mới vừa rồi Diệp Oản Oản nghe, cái cô nàng tự xưng là học viên MDFF nói cô ta biết Dịch Vân Mạc, hơn nữa còn từng gặp Dịch Vân Mạc tại Học viện MDFF, Diệp Oản Oản suýt nữa bật cười.
Đồ ngốc nghếch...ahihi! Nào có người nào gọi là Dịch Vân Mạc cơ chứ, hết thảy đều là hư ảo mà thôi.
Ân Duyệt Dung có chút hăng hái nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Dịch tiểu thư, cô nói xem có kỳ quái hay không? Tại sao đàn em khóa sau tại Học viện MDFF của cô lại không nhận ra cô, chuyện này có phải là rất có ý tứ hay không?"
Ân Duyệt Dung dứt tiếng, trong chớp mắt, không ít hộ vệ Ân gia vọt vào phòng, vây chặt nơi này đến không lọt một giọt nước.
Diệp Oản Oản lẳng lặng nhìn đám hộ vệ Ân gia kia, cũng không hề nói gì nhiều.
"Tôi rốt cuộc hẳn là nên gọi cô là Dịch tiểu thư, hay là nói, hẳn là nên gọi cô là Nhϊếp tiểu thư..." Thấy Diệp Oản Oản không mở miệng nói chuyện, Ân Duyệt Dung hướng về Diệp Oản Oản, cười lạnh.
Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản từ trên ghế salon ưu nhã đứng dậy, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy khó hiểu, không thèm nhìn hộ vệ Ân gia tứ phía, chậm rãi đi thẳng về phía Ân Duyệt Dung.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản đi tới bên cạnh Ân Duyệt Dung: "Sao nào, Quản lý Ân thích giúp người khác đổi họ?"
Nghe tiếng, Ân Duyệt Dung mới vừa muốn mở miệng nói gì, lại bị Diệp Oản Oản vẫy tay cắt ngang.
Lập tức, nụ cười trên mặt Diệp Oản Oản thu lại, mặt lộ ra vẻ sương lạnh, âm thanh lạnh giá thấu xương chậm rãi từ trong miệng phun ra: "Ân Duyệt Dung, bà muốn chơi cái gì, không bằng bày hết ra đi, để lên bàn, bà thích chơi thì tôi đây chiều!"
Ân Duyệt Dung nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, khẽ nhíu mày.
"Ân Duyệt Dung, hôm nay tôi nể mặt Tư Dạ Hàn, tiếp nhận lời mời của bà, cũng là nhìn vào phân thượng bà là mẹ của Tư Dạ Hàn, không so đo với bà!" Diệp Oản Oản phảng phất như là một kẻ bề trên cao cao tại thượng, "Tặng bà một cảnh cáo cuối cùng! Ở trước mặt tôi, ngàn vạn lần không nên... cấp cho thể diện mà không cần!"
Diệp Oản Oản dứt lời, ghé sát vai đi ngang qua mặt Ân Duyệt Dung, đối mặt với vô số hộ vệ Ân gia không đếm xuể, "Cút!"
Đội trưởng đội hộ vệ nhìn Ân Duyệt Dung một cái, chợt lại hướng về Diệp Oản Oản quan sát chốc lát, cuối cùng rất thức thời nhường đường.
Lúc này, sắc mặt Ân Duyệt Dung âm trầm thật giống như có thể chảy ra nước, nhưng rất nhanh đã nặn ra một vẻ mặt đầy vui vẻ: "Dịch tiểu thư, tôi nghĩ tất cả đều là hiểu lầm."
"Có phải là hiểu lầm hay không, tôi không có hứng thú! Ân Duyệt Dung, bà nhớ kỹ cho tôi! Hiện tại, người khiến tôi cảm thấy hứng thú chỉ có con của bà, chỉ như vậy mà thôi!"
Diệp Oản Oản dứt lời, cũng không hề quay đầu lại, nhanh chân rời đi: "Có phải là hiểu lầm hay không, mục đích của bà là cái gì, tôi không có hứng thú biết! Chỉ một lần này thôi, nếu như còn tiếp tục mạo phạm, tự gánh lấy hậu quả!"
Nhìn bóng lưng Diệp Oản Oản rời khỏi Ân gia, thần sắc Kiều Mẫu có chút gấp gáp, lần này phu nhân thử, đúng là có chút quá lố rồi! Dù sao, cô gái kia cũng không phải là nhân vật đơn giản gì.
Đợi sau khi Diệp Oản Oản rời đi, Ân Duyệt Dung mặt đầy lạnh giá, nở một nụ cười thấu xương: "Nếu như không phải là nhờ cha nó... Dịch Vân Mạc, con nhãi ranh đó đã là một người chết rồi!"
"Phu nhân, không thể không nói, Dịch Vân Mạc đó, đúng là quá mức cuồng vọng! Coi như là Dịch hội trưởng, cũng không dùng loại thái độ này đối đãi với phu nhân." Sau khi để cho hộ vệ Ân gia lui ra, Kiều Mẫu hướng về Ân Duyệt Dung nói.