Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 2340: Ngươi! Thứ đàn bà ác độc này...

"Bao gồm hết thảy bên người hắn ta, thí dụ như...?" Ân Duyệt Dung mặt không đổi sắc, hỏi.

"Thí dụ như... Quản lý Ân chẳng hạn!" Diệp Oản Oản thờ ơ không chút đếm xỉa.

Giờ phút này, một bên, Kiều Mẫu nhìn Ân Duyệt Dung và Diệp Oản Oản ngầm giao phong, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Dịch Vân Mạc này, tuyệt đối không phải là một ngọn đèn đã cạn dầu...

Trước đó, phu nhân lấy cớ thân thể khó chịu, cho Dịch Vân Mạc một cái hạ mã uy! Lập tức ngay sau đó, Dịch Vân Mạc liền bắt đầu đánh trả.

Hơn nữa, đòn đánh trả của Dịch Vân Mạc, đơn giản mà thô bạo, không hề có bất kỳ vòng vo nào, quả thật là một kẻ cuồng vọng tự đại đến tận xương tủy. Điểm quan trọng nhất chính là, Dịch Vân Mạc thân là con gái bảo bối của Dịch hội trưởng, đúng là cô ta có tư cách để làm như vậy.

Khóe môi Ân Duyệt Dung nhếch lên một nụ cười khó hiểu, cũng không đáp lời, chẳng qua chỉ nhìn về phía Kiều Mẫu, nói: "Kiều Mẫu, mang người tới đây!"

"Vâng thưa phu nhân."

Sau khi nhận được mệnh lệnh của Ân Duyệt Dung, Kiều Mẫu khẽ vuốt cằm, chợt lui xuống.

Đợi sau khi Kiều Mẫu rời đi, Ân Duyệt Dung hướng về Diệp Oản Oản quan sát từ trên xuống dưới, nói đầy thâm ý: "Nghe nói, trước đó Dịch tiểu thư vẫn luôn sinh hoạt ở nước ngoài, có lẽ, trải nghiệm sinh hoạt học đường, rất là phong phú đi?"

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản liếc Ân Duyệt Dung một cái: "Sao rồi, quản lý Ân cảm thấy rất hứng thú đối với cuộc sống riêng tư của tôi sao?"

"Cũng không phải vậy. Dù sao Dịch tiểu thư cũng là con gái của Hội trưởng, tương lai tiến vào Trọng Tài Hội, chúng ta cũng sẽ trở thành đồng nghiệp. Hiện tại hiểu rõ Dịch tiểu thư hơn một chút, chung quy cũng không phải chuyện xấu. Dịch tiểu thư cho là thế nào?" Ân Duyệt Dung hỏi.

Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Kiều Mẫu đã lần nữa trở lại. Mà ở sau lưng Kiều Mẫu, có mấy gã người hầu trẻ tuổi của Ân gia, đỡ lấy một ông lão.

Ông lão nọ thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, quần áo trên người đã nát bươm, hơn nữa còn có những vết máu nhìn thấy mà giật mình.

Thấy lão giả nọ, chân mày Diệp Oản Oản không khỏi hơi nhăn lại. Quản lý Ân Duyệt Dung này, lại có thể cho người mang Tam trưởng lão tới đây...

Lão già nọ vốn đang bày ra tư thế “thà-chết-không-hàng”, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản, vẫn không khỏi biến sắc.

Làm sao Minh chủ lại sẽ xuất hiện tại Ân gia? Hơn nữa, phong cách ăn mặc này, so với ngày thường, cũng không khỏi có khác biệt quá lớn một chút, suýt nữa là ngay cả hắn cũng không nhận ra được.

Tam trưởng lão rất nhanh thu hồi ánh mắt từ trên người Diệp Oản Oản. Hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng bởi vì nói nhiều tất nói hớ, thà dứt khoát giả câm giả điếc thì hơn!

"Tam trưởng lão Không Sợ Minh, minh chủ các ngươi tới cứu ngươi."

Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, bỗng nhiên, Ân Duyệt Dung quay sang nói với Tam trưởng lão, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy âm trầm.

Tam trưởng lão âm thầm cau mày. Người đàn bà này, rốt cuộc đang bày trò khỉ gì vậy? Chẳng lẽ Minh chủ và Ân Duyệt Dung đã đàm phán xong...

Nhưng chẳng biết tại sao, Tam trưởng lão lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!

Người gọi là Ân Duyệt Dung này, hận không thể đem Minh chủ chém thành muôn mảnh, bây giờ làm sao lại có thể ở bên cạnh Minh chủ nói chuyện vui vẻ như vậy?

Huống chi, nhìn Minh chủ, trang điểm không giống như trước, nhất là khí chất bản thân, đã sớm có biến hóa cực kỳ to lớn.

Mấu chốt nhất chính là, từ lúc hắn vào cửa đến bây giờ, Minh chủ chỉ liếc hắn một cái mà thôi. Nếu quả thật giống như là Ân Duyệt Dung nói, Minh chủ tới cứu mình, thái độ của người gọi là “Minh chủ” kia, quả thật là có vấn đề rất rất lớn!

Tam trưởng lão nhắm mắt trầm tư, để cho mình tỉnh táo lại. Suy nghĩ kỹ một chút, bên trong hồ lô này, rốt cuộc là đang bán thuốc gì đây...??

Chỉ chốc lát sau, Tam trưởng lão thật giống như nghĩ ra được cái gì, nhất thời mở hai mắt ra, căm tức nhìn Ân Duyệt Dung: "Ta hiểu rồi... Ngươi!! Thứ đàn bà ác độc này!"