Tư Hạ dứt tiếng, con ngươi của Nhϊếp Vô Danh đột nhiên co rút lại.
Chớ nói chi Vô Danh, ngay cả chính Diệp Oản Oản, thần sắc cũng đầy kinh ngạc.
Hàm nghĩa lời nói này của Tư Hạ, đến tột cùng là cái gì? Đem tính mạng của Lăng Miểu ra đánh cược...
Lăng Miểu, không phải là cô ấy, ngay từ nhiều năm trước đã chết rồi sao?
Nụ cười trên mặt Nhϊếp Vô Danh tản đi, hồi lâu sau, lúc này mới hướng về Tư Hạ nói: "Lời này của ngươi, rốt cuộc có ý gì? Lăng Miểu đã chết rồi!"
Nghe tiếng, khóe miệng Tư Hạ khẽ nhếch lên, nở một nụ cười khó hiểu: "Thật đã chết rồi sao? Vậy, cuối cùng là có muốn đánh cuộc hay không?"
"Tư Hạ, ngươi bớt ở chỗ này dùng tà thuyết mê hoặc người khác! Ngươi rốt cuộc đang giở trò quỷ gì!" Diệp Oản Oản hướng về Tư Hạ quát một tiếng.
Lăng Miểu chết, đã là sự thật! Nhưng mà giờ phút này, Tư Hạ lại đem mạng của Lăng Miểu ra nói cười.
"Gấp làm gì?!" Tư Hạ nhìn chằm chằm Nhϊếp Vô Danh: "Ở trong lòng ngươi, Lăng Miểu đã chết rồi! Bất quá... nếu như ngươi nguyện ý tới phụ tá ta, coi như trao đổi, ta có thể đem Lăng Miểu vốn đang trên đường xuống suối vàng, quay trở về, để cho ngươi có thể tiếp tục bầu bạn cùng cô ta, như thế nào?"
Giờ phút này, Nhϊếp gia chủ và chủ mẫu trố mắt nhìn nhau. Lăng Miểu... có lẽ nào thật sự còn chưa có chết?
Nếu như không chết mà nói, vậy thì Nhϊếp Vô Danh, cũng không cần phải sống trong cừu hận và tiếc nuối như bây giờ nữa...
"Cho nên, ý của ngươi là, Lăng Miểu còn chưa chết? Hơn nữa, ngươi biết cô ấy ở nơi nào?" Nhϊếp Vô Danh đem tâm trạng thu liễm lại.
"Không sai! Trao đổi này, ta nghĩ, Nhϊếp Vô Danh ngươi hẳn là sẽ không cự tuyệt." Tư Hạ nói.
"Anh, ngàn vạn lần chớ mắc lừa! Lăng Miểu cũng sớm đã không còn nữa!" Diệp Oản Oản hướng về Nhϊếp Vô Danh khuyên nhủ.
Nhϊếp Vô Danh gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì.
"Tư Hạ, ngươi nói Lăng Miểu chưa chết, ngươi có chứng cứ sao? Lấy ra, cho mọi người nhìn một chút." Diệp Oản Oản cười lạnh.
"Muốn nhìn chứng cứ?" Tư Hạ khẽ mỉm cười, từ trong người lấy điện thoại di động ra, trực tiếp ném cho Diệp Oản Oản.
Đón lấy điện thoại di động, Diệp Oản Oản quan sát tấm ảnh chụp bên trong.
Đây là ở tại một phòng bệnh nào đó, nhưng không nhìn ra là bệnh viện nào. Trên giường bệnh có một cô gái... sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt. Đúng là Lăng Miểu không hề sai!!
"Lăng Miểu...!"
Chân mày Nhϊếp Vô Danh nhíu chặt lại.
"Thế nào?" Ở bên cạnh, Tư Hạ nói.
"Chứng cứ cái rắm!" Diệp Oản Oản bĩu môi, quay sang nói với Nhϊếp Vô Danh: "Anh, thứ này..."
"Giả?" Nhϊếp Vô Danh sửng sốt một chút.
"Đúng vậy, rất rõ ràng, nhất định là giả!" Diệp Oản Oản nói.
"Ừm, Vô Ưu, em vừa nói như thế, anh cũng thấy nhất định là giả." Rất nhanh, Nhϊếp Vô Danh cũng gật đầu một cái, ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người Tư Hạ: "Ngươi dám gạt ta..."
"Làm sao? Loại hình ảnh này, ngay cả thật hay giả cũng không phân rõ? Không sao, bên trong còn có video, có thể tự xem." Tư Hạ nói.
Tư Hạ vừa nói xong, Diệp Oản Oản lập tức mở video ra.
Vẫn là bệnh viện trong hình, Lăng Miểu nằm ở trên giường bệnh, được truyền dung dịch dinh dưỡng, hai mắt nhắm chặt, hô hấp đều đặn, thật giống như ngủ thϊếp đi.
"Nếu như ảnh chụp là photoshop chế ra, vậy thì video kia có thể chứng minh!" Tư Hạ nói.
Cũng không đợi Nhϊếp Vô Danh lên tiếng, Diệp Oản Oản vội vàng nói: "Giả đấy!"
Nghe tiếng, tới lượt chân mày Tư Hạ nhíu lại.
"Đây là video cắt ghép, đều là hàng chế đã qua chỉnh sửa, quá giả! Còn nhớ năm đó chị đây tại Hoa quốc, dầu gì cũng là người đại diện vương bài đó nha! Loại video này, chỉ là kỹ xảo vặt, áp dụng hiệu ứng đặc biệt mà thôi." Diệp Oản Oản nói.
"Nói bậy, ngươi có biết giám định hay không vậy hả?" Tư Hạ nói.
"Ta đương nhiên là biết giám định rồi! Tấm hình này của ngươi chính là giả, ta có thể khẳng định." Diệp Oản Oản nhìn Tư Hạ, nói như đúng rồi.