Theo lời của Tạ Thiên Xuyên vừa dứt tiếng, mặt Giang Ly Hận cũng đầy vẻ kinh ngạc: "A Cửu... không thể nào! Tại sao là anh ấy, rốt cuộc anh ấy đang làm cái gì?"
Tư Dạ Hàn nhìn về phía người đàn ông áo đen, thần sắc như thường, trong một đôi mắt, không có chút dao động nào, như là đã sớm ngờ tới kết quả sẽ là như thế.
"Xem ra, là lúc nên lựa chọn rồi." Hồi lâu sau, lúc này Tư Dạ Hàn mới mặt không cảm xúc mở miệng nói.
"Lựa chọn?"
Nghe Tư Dạ Hàn nói, Tạ Thiên Xuyên và Giang Ly Hận đều sững sờ, hoàn toàn không hiểu “lựa chọn” trong miệng Tư Dạ Hàn rốt cuộc là ám chỉ cái gì.
"A Cửu, cậu là để cho ai lựa chọn?" Tạ Thiên Xuyên hỏi.
Tư Dạ Hàn nhìn một cái Diệp Oản Oản ở xa xa, chỉ chốc lát sau, lãnh đạm nói: "Cô ấy, tôi, và cả chúng ta."
...
Giờ phút này, người áo đen nhìn Diệp Oản Oản, khóe miệng hơi hơi dương lên, trên mặt mang theo một nụ cười khó hiểu: "Hẳn là sẽ rất giật mình đi?"
"Anh..."
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen, thân thể khẽ run lên.
Diệp Oản Oản chưa bao giờ nghĩ tới, trong lúc mình còn sống trên đời, còn có thể thấy được người anh hùng vĩ đại trong lòng mình... Càng không hề nghĩ rằng, là sẽ gặp mặt ở bên dưới tình huống như thế này.
"Làm sao, bây giờ em nhìn một chút, anh vẫn là anh hùng trong lòng em sao?" Nhϊếp Vô Danh nhìn Diệp Oản Oản, nhẹ giọng cười nói.
"Tiểu tử thúi, ngươi nổi điên làm cái gì đó!"
Trong đám người, Nhϊếp gia chủ hướng về Nhϊếp Vô Danh, nghiêm nghị quát lên.
Nhϊếp gia chủ và chủ mẫu, sau khi nhìn thấy Nhϊếp Vô Danh, thậm chí không thể phục hồi lại tinh thần. Trước đó... không phải là Vô Ưu nói cho bọn họ biết, Vô Danh đang nhận một đơn đặt hàng lớn, đi ra bên ngoài làm nhiệm vụ sao...
Chẳng lẽ, cái gọi là “đơn-đặt-hàng-lớn” được Nhϊếp Vô Danh nhận, là trợ giúp dòng chính?
Nói cách khác, Nhϊếp Vô Danh, bị dòng chính thuê?
"Đồ khốn kiếp nhà ngươi, não bị lừa đá? Đơn hàng của dòng chính mà ngươi cũng dám nhận?" Nhϊếp gia chủ tức giận chửi xối xả.
Nghe Nhϊếp gia chủ trách mắng, chân mày Nhϊếp Vô Danh hơi hơi nhíu lại, lúc này, ánh mắt lạnh như băng rơi ở bên cạnh Nhϊếp gia chủ: "Có thể câm miệng của ông lại không?"
"Mày... nói cái gì?" Nhϊếp gia chủ thần sắc kinh ngạc. Nhϊếp Vô Danh... bảo ông im miệng?
Còn không đợi Nhϊếp gia chủ tiếp tục lên tiếng, Diệp Oản Oản lại hướng về Nhϊếp gia chủ lắc đầu một cái, ra hiệu cho ông chớ nên tiếp tục nhiều lời.
Nhϊếp gia chủ cắn răng nghiến lợi, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản lần nữa nhìn về phía Nhϊếp Vô Danh.
Nàng thật giống như hiểu ra một ít chuyện...
Có lẽ, trong nháy mắt khi nhìn thấy Nhϊếp Vô Danh xuất hiện, tất cả nghi vấn, cũng đều dần dần tản đi.
Từ lúc ban đầu tại Hoa quốc, Nhϊếp Vô Danh để cho người đi cướp đoạt chiếc nhẫn của mình, mục tiêu vẻn vẹn chẳng qua là chiếc nhẫn, lại chưa bao giờ có ý định muốn hại nàng.
"Ca ca, thật ra thì hẳn anh phải biết, chiếc nhẫn này là giả đi?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhϊếp Vô Danh, mở miệng nói.
Nghe tiếng, Nhϊếp Vô Danh khẽ mỉm cười: "Tại sao thật, tại sao giả?"
"Nếu như em đoán không lầm, chiếc nhẫn này, chắc là do chính anh đích thân tạo ra." Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
"Không hổ là em gái của anh, đoán không sai." Nhϊếp Vô Danh vuốt cằm nói.
Khả năng chế tác của Nhϊếp Vô Danh có thành tựu cực cao. Ban đầu ở Hoa quốc, thời điểm lần đầu Diệp Oản Oản gặp được anh, Nhϊếp Vô Danh đang bày hàng vỉa hè, mà giá cả đồ chế tác thủ công trên sạp hàng không hề rẻ, cũng là do Nhϊếp Vô Danh tự tay chế tạo.
"Thật ra thì, chiếc nhẫn này, không có quan hệ gì cùng Tử Vong Hoa Hồng... Nhưng cũng không hẳn vậy, chắc là thuộc về... loại nhẫn cặp cho tình nhân cùng với chiếc nhẫn của cô chúng ta, phải không?" Diệp Oản Oản nói.
"Đúng vậy, anh tự mình làm." Nhϊếp Vô Danh cười nói.