Diệp Oản Oản vạn vạn không ngờ tới, những gì tối ngày hôm qua mình nói, anh lại có thể đều nghe thấy hết...
"Được rồi, cái sinh nhật này anh cũng không cần nữa, cũng không cần mình em dập đầu."
Giờ phút này, Nhϊếp Vô Danh nhìn về phía Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn, nhẹ giọng cười nói: "Hai tụi em đấy, nhất định phải cùng lạy..."
Diệp Oản Oản: "..."
Mấy câu này thật đúng là không giống như do Nhϊếp Vô Danh nói.
"Em rể, sau này, em gái anh liền giao cho em. Nếu như em để cô ấy chịu phân nửa ủy khuất... thì có thể hỏi thăm một chút uy vọng của Nhϊếp Vô Danh này tại Độc Lập Châu." Nhϊếp Vô Danh nhìn Tư Dạ Hàn chằm chằm, cảnh cáo một cách đầy “nghiêm túc”.
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản có chút cạn lời. Hỏi thăm một chút uy vọng của anh trai tại Độc Lập Châu... Anh có uy vọng sao??
Gia đình nào định thuê lính đánh thuê còn dám tìm Nhϊếp Vô Danh? Nổi danh không đáng tin cậy, khăng khăng sống chết đòi tiền, lại không chịu làm việc đàng hoàng. Chút uy vọng này... hay là thôi đi!
"Em gái, anh thấy ông chồng này của em, nói năng không lưu loát, phỏng chừng cũng là một kẻ im lìm. Sau này có chuyện gì, nhất định phải kịp thời trao đổi. Nếu như cậu ta không nói chuyện với em, thì em chủ động tìm cậu ta nói chuyện, biết chưa?" Nhϊếp Vô Danh hướng về Diệp Oản Oản căn dặn, mặt cũng đầy nghiêm túc.
"Vâng vâng vâng, em biết rồi." Diệp Oản Oản thở dài, thật là có bộ dáng gia trưởng à nha!
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng nói gì, lại đột nhiên sửng sốt một chút: "Anh... Làm sao anh lại chảy máu mũi?"
Nghe Diệp Oản Oản hỏi vậy, Nhϊếp Vô Danh theo bản năng nhéo mũi một cái, sau khi thấy vết máu trên tay, lâm vào trầm tư: "Chẳng lẽ là cơ thể anh thừa máu quá rồi... Là thực lực quá mạnh mẽ sao...?"
Diệp Oản Oản: "..." Thôi coi như nàng chưa nói.
"Mụ nội nó! Trước anh có nhận mấy đơn hàng lính đánh thuê, suýt chút nữa quên!"
Bỗng nhiên trong lúc đó, Nhϊếp Vô Danh biến sắc, lập tức cởϊ qυầи áo bệnh nhân trên người xuống, nhìn chung quanh một lần: "Y phục của anh đâu?!"
"Quần áo anh đều đã rách toạc hết cả rồi, nào còn có thể mặc nữa?" Diệp Oản Oản liếc Nhϊếp Vô Danh một cái.
"Ơ đệt... Vậy làm sao bây giờ?" Ánh mắt Nhϊếp Vô Danh, rơi vào trên người Tư Dạ Hàn: "Em rể, chi bằng... em xem đem quần áo của em cho anh mượn một chút? Anh đang có việc gấp đây!"
Tư Dạ Hàn: "..."
"Đã mua cho anh rồi!" Diệp Oản Oản từ dưới giường lấy ra một bộ quần áo mới tinh: "Chỉ sợ anh tỉnh dậy không có y phục mặc, đã đặc biệt bảo Thất Tinh đưa tới, dài rộng hẳn là vừa khít."
Sau khi Nhϊếp Vô Danh nhận quần áo mặc xong, hướng về Diệp Oản Oản nói: "Khuya về nhà ăn cơm, anh tự mình xuống bếp."
Nói xong, Nhϊếp Vô Danh vô cùng lo lắng đi ra khỏi phòng bệnh.
"Đi về nghỉ ngơi đi!"
Giờ phút này, Tư Dạ Hàn nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Diệp Oản Oản trông chừng Nhϊếp Vô Danh suốt một đêm tại bệnh viện, cơ hồ không chợp mắt được bao nhiêu.
"Ừm, có muốn trở về Nhϊếp gia cùng em... ‘nghỉ ngơi’ một chút hay không?" Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn nói.
"Cũng được." Tư Dạ Hàn gật đầu một cái: "Nếu như em cho là, Nhϊếp Linh Lung bên kia sẽ không xảy ra vấn đề..."
Diệp Oản Oản: "..."
"Anh về A Tu La trước, xử lý xong sẽ tìm em." Tư Dạ Hàn nói.
"Vậy cũng được!" Diệp Oản Oản đáp ứng.
Quả thực, Nhϊếp Linh Lung bên kia, vẫn là để Tư Dạ Hàn xử lý, mới có thể khiến cho nàng an tâm.
Về phần Nhϊếp gia bên này, Diệp Oản Oản cũng không dự định đem Nhϊếp Linh Lung nhốt tại Nhϊếp gia. Quan hệ của Nhϊếp Linh Lung tại Nhϊếp gia hết sức phức tạp, nếu như nhốt tại Nhϊếp gia, sẽ xuất hiện tình huống gì, Diệp Oản Oản cũng không thể nào đoán trước được. Nếu như có người âm thầm giở trò lừa bịp, âm thầm để cho Nhϊếp Linh Lung chạy thoát...
...
Sau khi Tư Dạ Hàn lái xe tiễn Diệp Oản Oản đến trước cửa Nhϊếp gia, liền tự mình rời đi.