Editor: Hyna Nguyễn
Beta: N.K
————————-
Cái này mặc dù chỉ là một bước thay đổi rất nhỏ, lại làm cho cô có loại cảm giác thỏa mãn.
Kiếp trước cái loại cảm giác không hợp nhau ở trong cùng một thế giới, tự mình mất đi, hết thảy đều bị người phủ nhận, giống như cô là một phế vật chỉ biết phụ thuộc vào người khác mà sống, thật sự là quá tệ…
Trước kia cô không có lựa chọn nào khác, bị vận mệnh đưa đẩy đi về phía trước, nhưng giờ phút này, lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác như vậy.
Có lẽ… Lưu lại ở bên cạnh Tư Dạ Hàn, cũng không có đáng sợ như cô nghĩ đến…
“Oản Oản tiểu thư nói chuyện phải giữ lời a!” Mọi người nghe vậy rối rít hưng phấn hoan hô.
Ngay sau đó, có người đề nghị: “Chúng ta uống rượu ăn mừng đi thôi!”
“Ha ha ha được, tối nay không say không về!”
Cà lăm chạy tới trước mặt của Diệp Oản Oản, nói ra lời mời, “Sư… Sư phụ… Người… Người… Người cũng cùng đi uống rượu đi…”
Diệp Oản Oản nghe vậy mở miệng nói: “Uống rượu sao?”
Nghe thấy lời cà lăm nói cùng với âm thanh vừa dứt tiếng của Diệp Oản Oản trong nháy mắt, toàn trường đột nhiên một mảnh tĩnh mịch, bầu không khí vui sướиɠ nhất thời đóng băng.
Ba giây sau, mấy người sư huynh liên hiệp một tay đem cà lăm kéo đến trong góc: “Ai nói chúng ta muốn đi uống rượu! Tổng đội trưởng cậu chớ nói nhảm!”
“Anh… Các anh… Mới vừa… Mới vừa nói…” Cà lăm mở miệng nói.
“Không có! Tuyệt đối không có! Chúng ta rõ ràng phải đi chăm chỉ luyện võ!” Một ám vệ nào đó đầy chính nghĩa nói.
“Đúng, cậu nghe lầm rồi!” Những người khác rối rít phụ họa.
Đệt! Mời Oản Oản tiểu thư uống rượu, bọn họ thích ngược sao? Đây không phải là ăn mừng, là ăn đòn được không? Tổng đội trưởng đại nhân mới nhậm chức của bọn họ có phải là có chút ngu ngốc hay không a?
Lần trước đều bị đánh cho tàn phế còn đưa ra loại này yêu cầu thoải mái này!
Các ám vệ run lẩy bẩy mà nhìn về phía của Diệp Oản Oản rồi nói: “Oản Oản tiểu thư, tôi… Chúng tôi đi luyện võ đây! Ngài cũng sớm đi về nghỉ ngơi đi!”
“Đúng đúng đúng, uống rượu cái gì chứ, nhìn không thấy Oản Oản tiểu thư là một cô gái lợi hại như vậy, chúng tôi còn không biết bẽ mặt mà đi uống rượu không chịu luyện võ sao! Đi mau!”
Lời vừa nói dứt, một đám người nhanh chóng đỡ cà lăm rầm rầm chạy đi, ngay cả cái bóng cũng không trông thấy, ngay cả Thập Nhất trên người mang thương tích động tác cũng nhạy bén dị thường.
“Ây…” Diệp Oản Oản đứng ở phía sau, ngay cả lời nói còn chưa kịp nói một câu nào thì: “Uy… Uy…”
Làm cái gì… Làm gì mà mới nghe muốn cùng cô uống rượu với nhau một chút đều sợ đến như vậy a? Lại nói cô cũng không có ý định đi có được không, buổi tối cô còn có hẹn đây!
Diệp Oản Oản không phản ứng lại với những gia hỏa không giải thích được kia, vui sướиɠ trở về đi thay quần áo.
Đảo mắt, đã thấy sắp tới thời gian đã hẹn cùng với mấy trưởng lão của Tư gia. Khoảng thời gian này tình huống thân thể của Tư Dạ Hàn lúc tốt lúc xấu, mặc dù có những lúc gây kinh động nhưng lại không nguy hiểm, bất quá cô không dám xem thường chút nào.
Mặt khác còn có một việc để cho cô tương đối nhức đầu…
Trước kia vì để cho ba mẹ tin tưởng chuyện cô thực sự đã quên Cố Việt Trạch nên cô mới nói cho ba mẹ mình chuyện đã có bạn trai. Vì để cho bọn họ an tâm, cô lại lừa bọn họ bạn trai nhà mình dung mạo rất xấu xí hơn nữa đặc biệt bình thường.
Hiện tại ba mẹ cô thường quan tâm đến tình trạng tình cảm của cô, trong giọng nói ám chỉ cô lúc nào đem người mang về cho bọn họ gặp mặt một chút, còn nói tuyệt đối không ngại người ta hình dáng khó coi, quả thật là làm tan vỡ tim cô mà…
Mặc dù lần trước Tư Dạ Hàn đã đáp ứng, nhưng lúc đó huyên náo rất không vui, lấy tình trạng cơ thể của anh như bây giờ, cô nào dám nói ra chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn như vậy a!
Diệp Oản Oản đang một bên nhức đầu trong phòng chọn quần áo, lúc này, tiếng chuông điện thoại di động reo lên.
Nhìn thấy tên người gọi đến, Diệp Oản Oản nhất thời run lên… Xong đời, sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, mẹ cô gọi tới a…