Editor: Như Ý
Beta: Hyna Nguyễn + Windy
———————————-
Đêm khuya, tại Cẩm Viên.
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản đang nằm trên giường, đáy mắt trầm tĩnh đầy bấp bênh.
Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại từng hình ảnh mới vừa rồi xảy ra ở quán rượu…
Cô bị buộc tới tuyệt cảnh, chém giết không biết mệt mỏi…
Chết lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt…
Thế nhưng, thời điểm nhìn thấy anh, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên an tâm… Làm chỗ mềm mại nhất nơi trái tim anh giống như bị một cái lợi trảo* bóp lại thật chặt, hít thở không thông rất đau đớn… Truyện được đăng tải nhanh nhất tại website
https://www.dichngontinh.com/
Cùng lúc đó, tại một biệt thự nào đó ở Đế Đô.
Thần sắc của
Tư Hạ
kinh ngạc ngồi nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính ở trước mặt mình.
Trên màn hình, là một nhóm hình ảnh.
Súng cùng hoa tươi…
Bánh ngọt ô mai cùng bánh ngọt hạnh nhân…
Khói bếp lượn lờ thôn trang cùng tinh thần đại hải*…
Hình ảnh tự động ở trên màn ảnh một lần lại một lần không ngừng phát đi phát lại. Lúc này, âm thanh nhắc nhở đặc thù khi nhận tin nhắn từ điện thoại vang lên.
Tư Hạ không vui mở hòm thư
ra, cũng giống như quá khứ, không ôm chút hy vọng nào mà muốn kiểm tra tin tức.
Trong thư có một đoạn video ngắn, trong video hình ảnh lung la lung lay, bên trong ánh sáng mờ tối cùng đám người hỗn loạn, tốc độ của cô gái trong đoạn video nhanh đến mức cơ hồ chỉ thấy một bóng người mờ nhạt, cô gái đó ra từng chiêu một vô cùng ác liệt, mỗi một chiêu đều là sát chiêu, một cước bay lên đá vào ngực của Lưu Ảnh…
Thấy rõ video, Tư Hạ quét mắt một cái rồi đứng lên, trong nháy mắt hắn liền đổi sắc mặt, đáy mắt màu xám tro nhạt bắn ra ánh sáng chói mắt, không cách nào tin nổi, lầm bầm nói, “Tỷ tỷ…”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở cành lá, ánh sáng rực rỡ rọi vào trong căn phòng, sáng sớm, bóng cây trong gió nhẹ khẽ đung đưa, phát ra tiếng vang xào xạc.
Diệp Oản Oản an tĩnh nằm trên giường mềm mại trắng tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thiên chân vô tà, không nhiễm bụi trần, nhu nhược giống như đóa hoa được chăm sóc trong phòng kính, không chịu nổi bất kỳ gió thổi mưa rơi nào.
Diệp Oản Oản bị cơn nhức đầu của mình làm cho tỉnh lại.
Say rượu khiến cho đầu của cô thật giống như bị một cây búa bổ làm hai nửa, quả thật là đau đến mức không thể chịu đựng được.
Đáng chết…Chuyện gì xảy ra? Cô làm sao có thể trở lại Cẩm Viên vậy?
Cô nhớ rõ ràng tối hôm qua…
Tối hôm qua cô đi đến quầy rượu tìm Giang Yên Nhiên, sau đó thật giống như đυ.ng phải một đám người muốn tìm cô gây phiền toái… Tựa hồ bị những người đó ép uống không ít rượu… Sau đó… Sau đó dường như không
nhớ
rõ chuyện gì nữa…
Đúng rồi, Tư Dạ Hàn đâu?
Diệp Oản Oản đột nhiên phát hiện bên cạnh mình không có người, vì vậy một bên vuốt huyệt thái dương đau nhức, một bên từ trên giường bò dậy.
Mới vừa đứng dậy chuẩn bị xuống giường, kết quả thiếu chút nữa ngã quỵ người xuống đất.
Đệt! Tình huống gì đây a?
Cả người cô giống như đã điên cuồng chạy vòng quanh Đế đô cả một đêm, bắp thịt toàn thân cao thấp đều đau đớn không dứt, đôi chân này giống như không phải là của cô nữa, cánh tay hơi nhấc một cái cũng đau, khiến cô nhe răng trợn mắt.
Gặp quỷ…
Tối hôm qua cô rốt cuộc đã làm cái gì vậy? Làm sao lại giống như bị người ta đánh không ngừng thế này.
Diệp Oản Oản bụng
đầy
hoài nghi, chỉ có thể lấy tay chống trên mép giường, chật vật từng chút từng chút một di chuyển ra ngoài phòng.
Thật vất vả rốt cuộc cũng đi đến được cánh cửa, Diệp Oản Oản chậm rãi đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Lúc đẩy cửa phòng ra, ngoài cửa vừa vặn có hai tên hộ vệ đứng ở đó nói chuyện.
Vì vậy, Diệp Oản Oản vội vàng hỏi hai người Tư Dạ Hàn ở đâu, “Cái đó, xin hỏi, Tư gia nhà các cậu…”
Kết quả, cô bên này mới vừa mở miệng nói ra, trong nháy mắt hai người hộ vệ kia khi nhìn thấy cô, liền giống như gặp được quái thú thời tiền sử, vẻ mặt kinh hoàng đến tột đỉnh, tóc cũng muốn dựng cả lên, “Gào” một tiếng, hai người liền chạy đến không thấy bóng…
Ách, nhà các cậu… Ông chủ ở đâu…
Lời mà
Diệp Oản Oản
muốn
nói hoàn toàn không có cơ hội nói ra, chỉ có thể cứng ngắc duy trì động tác đưa tay ra hỏi đứng ở nơi đó, khóe miệng co quắp một trận.
Đây là ý gì?… Cô rất đáng sợ sao?