Nhóm Vai Chính Này Thật Bạo, Pháo Hôi Nhỏ Bé Hãi Thật Rồi

Chương 3: Ở trong xe khẩu giao cho nhân vật chính công, ciu thọc vào cổ họng, bị cắm đến nỗi trợn trắng mắt (H)

Người đàn ông này sao lại hung dữ như vậy?

Yến Tô ủy khuất!

Tằng Tư vốn là muốn dừng lại để tài xế đi mua một ly cà phê, không nghĩ tới thế mà lại nhặt được một con mèo nhỏ xinh đẹp ngoài ý muốn.

Hắn chậm rãi mở miệng hỏi: "Em tên là gì?""

Âm thanh của Tằng Tư trầm thấp khàn khàn, rất gợi cảm.

Yến Tô bây giờ còn có chút mơ hồ, căn bản không biết hắn là ai.

Âm thanh của hệ thống pháo hôi vang lên: [Tô Tô, hắn chính là nhân vật chính công Tằng Tư!!!]

Yến Tô há to cái miệng nhỏ nhắn, không ngờ lại trùng hợp như vậy, mới gặp được nhân vật chính thụ, hiện tại lại gặp được nhân vật chính công.

Nhớ tới thiết lập nhân vật của nguyên chủ rất tồi tệ, hai tay Yến Tô chống nạnh, cố ý hung dữ mở miệng.

""Tên của tiểu gia đây mà anh muốn biết là có thể biết ư?"

Cậu cho rằng mình hiện tại khẳng định thoạt nhìn vô cùng hung ác, nhưng trong mắt Tằng Tư lại giống như một con mèo nhỏ đang xù lông.

Không có một chút xíu uy hϊếp nào, ngược lại còn cực kỳ động lòng người.

Tằng Tư cười khẽ một tiếng, không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn có chút vui vẻ, đã lâu hắn không gặp qua người nào sống động như vậy.

Những người khác ở trước mặt hắn căn bản còn không dám nói chuyện.

Thấy hắn không tức giận, lá gan của Yến Tô càng lớn hơn, đưa tay muốn đẩy hắn ra.

""Anh mau thả tôi xuống, nếu không đừng trách tôi báo cảnh sát.""

Nói xong cậu kiễng mũi chân, cố gắng bám vào cửa xe, muốn rời khỏi Tằng Tư.

""Muốn rời đi? Không thể nào." Tằng Tư theo bản năng ôm chặt Yến Tô, thân thể hai người rất sát nhau.

Hắn có thể cảm nhận được cái mông mềm mại của Yến Tô.

Bởi vì giãy giụa nên thân thể Yến Tô không ngừng cọ tới cọ lui trên hai chân hắn.

Một nguồn lửa nóng bỏng từ bụng dưới dâng lên, trên quần tây dựng thành một cái lều vải lớn.

Tằng Tư không ngờ rằng năng lực tự chủ của hắn vẫn luôn mạnh như thế, vậy mà lại có thể có một ngày không tự khống chế nổi.

Ánh mắt hắn nhìn Yến Tô trở nên nguy hiểm, bên trong tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu.

Hai mươi mấy năm thời gian, hắn chưa từng động tâm với bất kỳ người nào.

Nhưng giờ phút này, Tằng Tư có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập thình thịch rất kịch liệt.

Yến Tô có chút bị ánh mắt của hắn dọa sợ.

Người này không phải là biếи ŧɦái đó chứ!

Trong quần hắn đang giấu cái gì vậy?

Sao lại cấn đến phát hoảng như thế.

"Anh giấu cái gì trong túi vậy?" Yến Tô cảm giác cái mông nhỏ của mình đều bị cấn đau hết rồi, lúc này khẳng định là đã đỏ.

Cậu quả thực muốn khóc, cảm giác mình quá xui xẻo.

Hai mắt Yến Tô có chút đỏ lên, tay luồn vào dưới đáy mông, muốn lấy cái vật cứng rắn đó đi.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn tinh tế nắm lấy lều vải lớn, muốn đẩy nó ra một chút.

Một cái nắm tay này, Yến Tô cũng cảm giác được đồ vật dưới tay vừa cứng vừa nóng lại còn rất lớn.

Cậu dùng sức nhéo nhéo, xúc cảm còn rất tốt.

"Ừm..." Tằng Tư không nghĩ tới cậu sẽ đột nhiên tập kích, dươиɠ ѵậŧ bị gãy một chút, vừa đau vừa thoải mái, không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng.

"Em sờ nhẹ một chút." Âm thanh của Tằng Tư khàn khàn, trong giọng nói mang theo vẻ mê hoặc, muốn thiếu niên trong lòng tiếp tục tuốt dươиɠ ѵậŧ cho hắn.

Yến Tô hoàn toàn không biết đại nhân vật âu phục giày da quyền cao chức trọng này lại muốn cậu làm ra loại chuyện đó.

""Anh, anh không biết xấu hổ." Sắc mặt của Yến Tô trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.

Vừa rồi cậu còn không biết mình sờ tới cái gì, hiện tại đã kịp phản ứng.

Tên đàn ông này lại muốn cậu thủ da^ʍ cho hắn!

Yến Tô đỏ mặt thoạt nhìn càng mê người hơn, giống như là đào mật đã chín, chờ người đến hái.

Yến Tô muốn thu tay lại, nhưng mà bàn tay to của Tằng Tư đã ấn bàn tay nhỏ bé của cậu về lại dươиɠ ѵậŧ của hắn một lần nữa, cách quần âu phục trượt lên xuống.

Đồng thời hắn ấn một cái nút, vách ngăn giữa ghế sau và ghế lái tăng lên, tạo thành một không gian khép kín.

Một tay Tằng Tư cầm lấy tay Yến Tô, một tay kia cởi khóa kéo của mình.

Dươиɠ ѵậŧ thô to dữ tợn đáng sợ bắn ra ngoài.

"A, mù mắt mất!" Yến Tô chưa từng thấy dươиɠ ѵậŧ của người khác, sợ tới mức bịt kín hai mắt.

Tăng Tư khàn khàn nói: "Liếʍ cho tôi."

Dứt lời, hắn không đợi Yến Tô trả lời đã tóm lấy đầu cậu ấn về phía dươиɠ ѵậŧ của chính mình.

Sức lực của Tằng Tư rất lớn, Yến Tô trực tiếp bị kéo quỳ trên mặt đất, đôi môi mềm mại ửng hồng đυ.ng vào qυყ đầυ.

Dươиɠ ѵậŧ lớn dữ tợn nhảy lên, trở nên to lớn hơn nữa.

Yến Tô lắc đầu, chu miệng nói: "Không, tôi không muốn ăn chỗ đi tiểu đâu, quá bẩn..."

Tằng Tư nhìn chiếc miệng của cậu mở ra rồi khép lại trước dươиɠ ѵậŧ của mình, gân xanh trên trán nhảy dựng.

Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, trực tiếp nắm lấy cằm của cậu, cắm dươиɠ ѵậŧ vào trong.

Lần này trực tiếp cắm vào một nửa dươиɠ ѵậŧ, Yến Tô bị chọc cho nôn khan một tiếng, cổ họng co giật.

Tằng Tư sảng khoái thiếu chút nữa đã bắn ra.

Tằng Tư hít sâu một hơi, nhìn con mèo nhỏ động lòng người trước mắt đang ăn dươиɠ ѵậŧ của mình, kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Tay của hắn dừng ở trên ót Yến Tô, dùng sức ấn xuống dươиɠ ѵậŧ của mình.

Lần này nửa phần dươиɠ ѵậŧ còn lại cũng bị Yến Tô nuốt trọn vào hết.

Yến Tô bị đâm thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt, muốn mắng chửi người, lại bởi vì ngậm dươиɠ ѵậŧ nên chỉ có thể phát ra những âm thanh ấp úng.

"Hu hu hu... Lấy dươиɠ ѵậŧ ư ưʍ... Ra ngoài đi..."

Vừa nói chuyện, nước miếng vừa chảy dọc xuống.

Trông rất tục tĩu.

Tằng Tư vẫn cảm thấy thao tác không tốt lắm, hai chân kẹp đầu cậu rồi trở mình.

Hướng mặt cậu lên trên, lưng tựa vào ghế da, bản thân hắn thì khom lưng đứng ở phía trên Yến Tô.

Cái tư thế này làm cho hắn vừa vặn đυ. vào miệng Yến Tô.

Tằng Tư giống như đang đυ. lỗ, dùng sức đâm dươиɠ ѵậŧ vào trong miệng Yến Tô, lại rút ra một khúc lớn, rồi dùng sức đâm mạnh vào.

Mỗi một cái đều cắm sâu vào trong cổ họng của cậu.