Edit: Carol
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ
Lục Thanh Bích chưa ăn sáng.
Anh đã không còn sử dụng nạng nữa, đeo theo cặp sách, bước chân mạnh mẽ về phía cổng sau, hào quang của soái ca học đường ngay lập tức trở lại.
Dù chỉ ngủ ba tiếng, Lục Thanh Bích vẫn tràn đầy sức sống. Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của Thẩm Cừ, cảm thấy bảy bát cơm cũng không là gì to tát cả, hệ thống đâu có nói anh đút Thẩm Cừ ăn!
Đừng nói đến việc ăn trước công chúng, trước kia anh ngay cả thời gian riêng tư còn không có.
Bốn tiết học trôi qua dưới sự chờ mong của Lục Thanh Bích. Vóc người cao lớn của anh đã tiêu tốn bao nhiêu năng lượng, đói đến mức bụng dính sát vào lưng, toàn bộ phải dựa vào niềm tin mãnh liệt để duy trì phong thái, Lục Thanh Bích tin tưởng bản thân hiện giờ có thể nuốt chửng nửa con bò.
Khi chuông báo hết giờ reo, Lục Thanh Bích không vội vàng đến căn, anh ngồi chờ một lúc, chờ Thẩm Cừ thuộc hết một công thức hóa học mới đứng phía sau lưng cậu, nhẹ nhàng nhéo mũi Thẩm Cừ.
"Đi ăn cơm." Lục Thanh Bích lướt qua tai Thẩm Cừ, ánh mắt anh dừng ở chiếc bụng phẳng của cậu, tưởng tượng nó khi nhô lên sẽ thế nào.
Lục Thanh Bích đột ngột che mũi lại.
Đói đến mức suy yếu, không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.
Thẩm Cừ nhớ lại tin nhắn sáng nay, vươn tay nhéo đùi của Lục Thanh Bích.
"Áu!" Lục Thanh Bích kêu rên một tiếng, "Vết thương!"
Ánh mắt của Thẩm Cừ lóe lên, vội vàng ngẩng đầu.
"Lừa cậu đấy." Lục Thanh Bích lùi ra một chút, nhường chỗ, chân chồng em cực kỳ khỏe, mau đến ôm ôm đi.
Thẩm Cừ lấy cái gì đó từ trong cặp, "Đi thôi."
Nếu không có lực hút của trái đất, người trước mặt có lẽ đã mọc cánh bay lên trời rồi. Thẩm Cừ kéo mạnh tay áo của Lục Thanh Bích: "Anh có thể thu liễm một chút hay không?"
"Ah?" Lục Thanh Bích quay đầu, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ phảng phất như là đi nhận giải thưởng từ căng-tin.
"Quên đi."
Lúc này, giờ cao điểm trong nhà ăn đã qua đi, hầu hết mọi người đã mang theo thức ăn rồi tìm chỗ ngồi để thưởng thức bữa ăn của mình.
Lục Thanh Bích dựa theo khẩu vị của Thẩm Cừ, chọn một tô súp rong biển, ba món rau thái và cơm, rồi nhanh chóng thanh toán bằng thẻ cho cậu.
Thẩm Cừ nhìn vào phần cơm trên khay, cau mày một chút, nhưng không nói gì.
Lục Thanh Bích chuyển sang quầy khác để tự mình chọn một tô lẩu thịt nước, thái độ lễ phép nói: "Dì à, bảy tô cơm."
Bàn tay của thím đầu bếp nhẹ nhàng run lên một chút, cơm vừa mới xới lên rơi lại vào nồi.
Lục Thanh Bích nhắc nhở: "Đói quá, làm phiền dì cho thêm nhiều hơn một chút."
Thím đầu bếp ". . . . . ."
Lục Thanh Bích nhớ đến nội dung kịch bản nói: "Dì thấy cháu khỏe mạnh đấy chứ?"
Thẩm Cừ nghe không nổi nữa, đi trước tìm chỗ ngồi.
Thím đầu bếp nói từ tận đáy lòng: "Rất khỏe mạnh." Đứa trẻ này, có thể ăn nhiều hơn cả con heo mẹ mà bà đang nuôi ở nhà.
Lời khen từ thím đầu bếp trường đã hoàn thành: √
Bảy tô cơm, một khay chỉ chứa được sáu tô, Lục Thanh Bích lấy hai khay để đựng thức ăn, mỗi bên một khay, tự tin đi đến chỗ ngồi.
Thẩm Cừ tìm một cái bàn tròn ở góc, nằm ngay sau cột, không quá nổi bật.
Lục Thanh Bích đặt khay xuống, ngắm nhìn món thịt trước mắt một chốc, nâng tay đã ăn xong hai tô cơm, không tốn chút sức lực nào.
Thẩm Cừ mới chỉ ăn được một nửa, mặt bàn vang lên một tiếng, Lục Thanh Bích đặt đũa xuống, quay người lấy đũa của Thẩm Cừ.
"Tôi đút em." Lục Thanh Bích múc một thìa cơm.
Thẩm Cừ nhìn chung quanh, thừa dịp không có ai đi qua, cậu nhanh chóng hé miệng nuốt vào, gương mặt bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Lục Thanh Bích bật cười, bà xã anh thật đáng yêu, phảng phất như một chú chuột nhỏ lấp ló ăn vụng miếng bánh.
Thẩm Cừ nhai nuốt một cách chậm rãi, uống một ngụm canh. Khi thấy Lục Thanh Bích muốn đút thêm, cậu nâng tay lên, ngăn cản: "Hoàn thành rồi."
Lục Thanh Bích nhìn theo cái miệng nhỏ của Thẩm Cừ chậm rãi ăn từng miếng cơm, anh tỏ ra thất vọng. "Người viết truyện quá lười biếng, làm sao có thể không mô tả chi tiết từng chén canh, từng miếng cơm trong vòng ba mươi nghìn chữ chứ?"
Thẩm Cừ tiểu yêu tinh chuyên lợi dụng sở hở!
Lục Thanh Bích lạnh lùng lặp lại lại đoạn hội thoại trong ngoại truyện: "Tại sao em chỉ ăn ít thế này, bà xã à, em cũng nên học tập theo cơ thể khỏe mạnh của tôi."
Rõ ràng, đây là một màn kịch độc thoại. Thẩm Cừ hoàn toàn giả vờ như không nghe thấy. Lục Thanh Bích rất không hài lòng, thỉnh tác giả hãy ghi rõ mỗi phản ứng biểu cảm của Thẩm Cừ!
Phần ăn ở trường cao trung số một không ít, nếu nam sinh đói thì thường chỉ cần ăn tới tô thứ hai là đủ.
Trong tình trạng không ăn sáng, Lục Thanh Bích sau khi ăn đến tô thứ ba thì đã no, gượng ép ăn tô thứ tư, tô thứ năm... dạ dày Lục Thanh Bích bị căng phồng.
Cái này, liệu anh có nên chạy ba vòng rồi sau đó tiếp tục ăn không?
Dù nước thịt bò sốt tiêu có thơm đến đâu, Lục Thanh Bích cũng không còn sức để động đũa. Anh lại nhớ đến câu "Bạn chính là đứa trẻ lợi hại nhất" mà tác giả đã nói, hơn nữa Thẩm Cừ cũng thấy những lời này. Lục Thanh Bích đã không còn con đường lui, anh hung hăng nắm chặt chiếc đũa.
Nam tử hán đại trượng phu sẽ không bao giờ chịu thua!
Lục Thanh Bích bi thương mà há miệng, đặt một miếng cơm vào miệng, cảm thấy thức ăn đã chất tích tụ hết trên yết hầu của mình.
"Đút tôi đi." Thẩm Cừ nhắm mắt lại, chung quy cũng không đành lòng.
Ừ?
Lục Thanh Bích bất ngờ ngẩng đầu, trông thấy vẻ mặt của Thẩm Cừ, xác định bản thân anh không nghe nhầm, dư quang nhìn thấy phần cơm chưa chạm tới của Thẩm Cừ, trong đầu lóe lên một ý tưởng, chợt tỉnh ngộ!
Thẩm Cừ ban đầu đã không có ý định đặt món!
Anh nói Thẩm Cừ trưa nay sao mà ăn chậm thế! Anh còn đang nghĩ là do không hợp khẩu vị nên suy nghĩ mai anh sẽ mang theo cả bữa trưa của Thẩm Cừ theo.
Hóa ra là bà xã cố ý ăn chậm, mục đích chính là muốn san sẻ với anh.
Quả nhiên là vợ yêu của anh.
Ánh nắng mặt trời từ phía sau chiếu vào, rọi lên mái tóc đen nhánh của chàng thanh niên, tạo nên chút ánh vàng, làm da trên cổ trở nên đặc biệt mềm mại.
Lục Thanh Bích nhanh chóng véo vào phía sau cổ của Thẩm Cừ, kiềm chế sự phấn khích trong lòng, từ đĩa của mình gạt một muỗng cơm: "Bà xã, mở miệng, a ——"
Thẩm Cừ híp mắt một chút, thản nhiên nhìn thoáng qua đôi mắt đang đang tự mãn vui vẻ của Lục Thanh Bích.
Lục Thanh Bích đổi cách xưng hô: "Học bá, đến ——"
Xung quanh kẻ qua người lại, đôi khi có người nhìn về phía họ, che miệng để lộ ánh mắt ngạc nhiên.
Thẩm Cừ lặng lẽ rút ra từ túi một cuộn băng vải, quấn tay trái ba vòng, tay phải ba vòng, lạnh lùng đặt nó lên bàn, giả dạng thành người bị thương.
Ánh nhìn của người đi đường ngay lập tức biến thành ánh mắt đồng cảm.
Lục Thanh Bích anh một ngụm em một ngụm mà ăn đến bát thứ năm, đem nội dung “đút cơm” trong kịch bản thật giả lẫn lộn cho qua chuyện bảy bát cơm, hệ thống cũng không có ý kiến phản đối nào.
Ba bát còn lại, Thẩm Cừ ăn nhiều hơn, Lục Thanh Bích ăn ít hơn.
Lục Thanh Bích đau lòng cho bà xã, xoa xoa bụng cậu: "Bát còn lại anh tự ăn."
Thẩm Cừ nỗ lực nuốt xuống, "Thêm một muỗng nữa."
Lục Thanh Bích đặt bàn tay to lớn của mình lên bụng nhỏ của Thẩm Cừ, tay còn lại nắm chặt eo cậu, "Đừng miễn cưỡng ——"
Đầu ngón tay của Thẩm Cừ có chút tê liệt, cậu nhanh chóng đẩy mạnh tay của Lục Thanh Bích ra xa: "Đừng chạm vào tôi."
Cậu đột ngột nhớ đến nội dung ngoại truyện về việc mang thai, luôn cảm thấy rằng khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng của tình yêu phụ tử sẽ tỏa ra từ đôi mắt của Lục Thanh Bích, khiến cậu da đầu tê dại.
Lục Thanh Bích ngượng ngùng thu tay, cảm thấy ăn chút đậu hũ đúng là không dễ dàng.
Bảy bát cơm, Thẩm Cừ đã ăn gần ba bát.
Lục Thanh Bích cảm động chết đi được, xúc động đến mức muốn lập một tấm bia, đem câu chuyện tình yêu của họ trau chuốt khắc từng câu từng chữ lên trên, để lại tiếng thơm muôn đời.
Bữa ăn này dù ăn cho đến chết cũng là bữa ăn mà Lục Thanh Bích cảm thấy hài lòng nhất.
Có ăn, có uống, có vợ, còn cầu gì hơn.
Sau khi thu thập xong bát đĩa, Thẩm Cừ đưa bát đĩa đến chỗ thu gom, thản nhiên nhắc nhở: "Đừng để tôi nghe thấy những xưng hô không đúng."
Lục Thanh Bích: "Ừ."
Giờ là lúc tỉnh mộng.
Lục Thanh Bích nhếch môi, chỉ là danh xưng thôi mà, anh không chỉ dám nói trong lòng, mà còn dám nói trong giấc mơ!
Thật là đáng ghét, việc làm này cùng ác bá có gì khác đâu?
"Học bá, để anh giúp em mở." Lục Thanh Bích vươn tay.
"Không cần." Băng vải không có buộc chặt, Thẩm Cừ dùng hai ngón tay cũng có thể mở chúng. Cậu nhìn quanh thấy không có thùng rác nào cả, gập gọn nó lại rồi nhét vào túi.
Ngón tay va vào một chiếc lọ nhựa, Thẩm Cừ đắn đo một lúc, nhưng vẫn lấy ra, mở nắp chai, lấy ra một viên thuốc tiêu hóa.
"Ăn đi một viên."
Hai mắt Lục Thanh Bích phút chốc sáng lên như những ánh sao trên bầu trời.
Thậm chí cả viên thuốc tiêu hóa cũng được tỉ mỉ chuẩn bị sẵn cho anh. Quả nhiên là giáo sư Thẩm, phân tích mọi thứ rất chu toàn.
Lục Thanh Bích không kìm được niềm nhớ về những ngày Thẩm Cừ hay giúp anh mặc áo, thắt cà-vạt. Mặc dù số lần đó ít ỏi, nhưng dư âm của chúng thì không hề ngắn.
Anh nhìn lại Thẩm Cừ, người đang đòi ly hôn không vì một lý do gì cả, thể hiện sự quan tâm mà anh cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, một lúc sau anh nảy ra ý định tự hóa mình thành nhân vật chính trong một câu chuyện tình yêu cưỡng ép.
Thẩm Cừ nheo mắt ghét bỏ nhìn anh: "Anh thậm chí cả điều này cũng không chuẩn bị sao? Cả đêm qua anh đã làm gì thế?"
Cậu phát hiện Lục Thanh Bích ngoại trừ lĩnh vực kinh doanh, có phải hay không ở sinh hoạt sống bình thường anh còn không chịu động não. May mắn là nhiệm vụ này làm cùng nhau, nếu là nhiệm vụ cá nhân, Lục Thanh Bích có lẽ đã tự tử chết rồi?
Lục Thanh Bích chột dạ vuốt nhẹ mũi, mơ hồ không rõ nói: "Ồ, anh đang nghiên cứu một kỳ tích y học."
Thẩm Cừ nghe ra anh đang nói hưu nói vượn, trực giác mách bảo cậu không nên cố gắng hiểu sở thích của Lục Thanh Bích.
"Lên lớp thôi."
Lục Thanh Bích đút tay vào túi, đi theo sau lưng Thẩm Cừ, miệng nhai viên thuốc tiêu hóa, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc nheo lại, tựa như đang ăn viên kẹo sữa.
Anh yêu thuốc tiêu hóa, anh yêu đường hóa học.
Được ở cùng với vợ trong một phòng suốt hơn mười giờ một ngày, quá tuyệt vời, nếu họ có thể sống chung. Phòng ký túc có giường tầng, Thẩm Cừ ngủ bên trên, khi cậu xoay người, anh ở ngay dưới sẽ cảm nhận được, trước khi đi ngủ cần hôn một cái mới cho cậu lên trên, vào buổi tối tay Thẩm Cừ rơi xuống khỏi giường sắt, anh có thể lén lút nắm tay. . . .
Không thể nghĩ sâu hơn nữa.
Bây giờ, nếu Hoắc Mỹ Hợp quyên tặng một tòa nhà ký túc xá sang trọng, anh và Thẩm Cừ có kịp chuyển vào không?
Không, Lục Thanh Bích tự mình bác bỏ, vì bà xã anh không thể hít phải formaldehyde.
Thẩm Cừ tuy rằng ở ngoại trú, nhưng với thành tích là học bá đứng đầu của trường, trường đã mở một phòng nghỉ trưa riêng cho cậu, ở tầng hai của khu nhà cán bộ giáo viên, môi trường yên tĩnh cách căn tin không xa.
Hệ thống không nói điều này với Thẩm Cừ. Khi Thẩm Cừ thu dọn đồ đạc, cậu mới phát hiện một chiếc chìa khóa, trên đó có dán một miếng nhãn với số 203, không giống đồ ở nhà, có vẻ như là của trường.
Cậu xé bỏ miếng nhãn, giả vờ nhặt lên từ dưới bàn hỏi Hạ Nhạc, người ngồi cùng bàn với cậu.
Hạ Nhạc bối rối: "Có vẻ giống chìa khóa phòng nghỉ trưa của cậu đúng không? Cậu kiểm tra xem trong cặp có miếng nhãn nào bong ra không?"
Thẩm Cừ lấy ra miếng nhãn từ cặp, bừng tỉnh đại ngộ: "Không có miếng nhãn thì tôi không nhận ra. Cảm ơn cậu."
Buổi trưa Thẩm Cừ đã ăn quá no, tính toán sẽ về phòng nghỉ trưa một lát. Lục Thanh Bích theo sau cậu, trước khi bước quá cánh cửa vào phòng, bị Thẩm Cừ lại chặn lại: "Làm gì vậy?"
Lục Thanh Bích tinh mắt nhìn thấy trong phòng có một quyển sách ghi tên của Thẩm Cừ đặt trên bàn, anh kết luận rằng đây là phòng nghỉ của Thẩm Cừ do trường sắp xếp.
"Anh vào xem xem." Lục Thanh Bích quét mắt nhìn xung quanh, trông thấy một chiếc áo đồng phục trường rộng lớn treo trên móc, lớn hơn của Thẩm Cừ một cỡ.
Đợi đã! Không phải phòng đơn sao?
Cảnh báo liên tục phát ra trong lòng Lục Thanh Bích, còn có dã nam nhân khác!
Anh nhanh chóng chen vào phòng nghỉ, nét mặt âm trầm như lãnh chúa sư tử bị bầy chó hoang đến đánh chiếm, cố gắng tìm kiếm dấu vết của dã nam nhân khác.
Cô nam quả nam chung sống với nhau, lại chỉ có một chiếc giường! Lãnh đạo trường sắp xếp kiểu gì thế?
Thẩm Cừ không nói lời nào, nằm trên giường, đưa chăn nhỏ che lên mình, nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, không muốn nhìn thấy ai đó chạy tới chạy lui.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, Lục Thanh Bích cây ngay không sợ chết đứng lớn tiếng chất vấn lỗ tai cậu.
"Thầy Thẩm, sao em lại cùng ai đó sống chung?! Đây là gì?"
Lục Thanh Bích xoay vòng hai vòng, nhìn thấy Thẩm Cừ đang nằm yên nghỉ trưa, ấm ức muốn đánh thức cậu dậy để tra khảo.
Thẩm Cừ mở mắt, trợn mắt nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng của Lục Thanh Bích chỉ cách mình vài milimet, ánh mắt vội vã tập trung.
Cậu trần thuật sự thật: "Tôi mới đến, tôi cũng không biết."
Lục Thanh Bích ghen tị, vô cùng đau lòng, trên giường chỉ có một chiếc chăn bông, anh và vợ đều không đắp chăn.
Có lẽ do anh đã ăn quá nhiều, máu đã dồn hết về dạ dày để hỗ trợ tiêu hóa, máu cung cấp lên não không đủ, Lục Thanh Bích tức giận đến mức choáng váng, nghiến răng nghiến lợi.
Rất tức giận, anh muốn hôn hôn!
Thẩm Cừ lặng lẽ quan sát một lúc, trước khi Lục Thanh Bích hôn cậu, cam chịu số phận nói: “Phòng nghỉ trưa do trường cung cấp cho những học sinh xuất sắc. Tôi là người đứng đầu lớp, nếu có người thứ hai thì ai anh có nghĩ đó là?"
“Ừ, Người đứng hạng hai…” Lục Thanh Bích suy nghĩ nhìn chằm chằm môi của Thẩm Cừ lúc đóng lúc mở một lúc, cảm thấy não có chút thiếu oxy.
"……là anh đây!"
Là anh hả, vậy không có việc gì.
Lục Thanh Bích sắc mặt đột nhiên thay đổi, phảng phất như giật được tú cầu của Thẩm Cừ ném xuống, anh hét lên, ôm Thẩm Cừ xoa xoa, sau đó nhân lúc bà xã chưa kịp tức giận, anh đã cởi giày trèo lên giường. chạy vào phía trong, nằm xuống bên cạnh cậu.
Chỉ vừa mới mơ về việc ở chung phòng ký túc cả hai giường trên, giường dưới, giờ đây giấc mơ đã thành hiện thực!
Con người vẫn cần một chút ước mơ.
Lục Thanh Bích đã thức cả đêm hôm qua, tâm trạng kích động nên nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Thẩm Cừ nghe tiếng thở đều bên cạnh, nhưng cậu lại không hề cảm thấy buồn ngủ. Lục Thanh Bích đã không để ý rằng ảnh đại diện WeChat của anh là chiếc chìa khóa phải không?
Cậu không muốn nhắc nhở Lục Thanh Bích rằng họ có một phòng nghỉ chung, để tránh sự gần gũi quá mức giữa hai người.
Thế nhưng, chồng cũ vừa mạnh mẽ vừa ngốc nghếch lại có ý ham muốn chiếm hữu lớn như thế.