Nguyên Tác Troll Khiến Lão Bà Bỏ Chạy

Chương 7: Phiên ngoại bổ sung

Edit: Carol

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ

Cơ sở đào tạo ôn thi cao học ban đầu cảm thấy việc cho một học sinh cấp ba hướng dẫn ôn thi cao học có chút hoang đường. Tuy nhiên, hôm nay người quản lý vừa lúc ở đại sảnh nói chuyện với một giáo viên toán, nghe thấy cuộc trao đổi giữa Thẩm Cừ và người phụ trách nhân sự, đùa cợt đưa ra một bài toán để cậu ấy giải.

Người quản lý: "Thầy Dung vừa lúc giúp đỡ nhìn xem, hậu sinh khả úy hết sức đáng nể, haha."

Gần đây, việc mời một giáo viên toán có kinh nghiệm hết sức khó khăn, Dung Diễn đang nói chuyện với người quản lý về việc tăng lương, nhưng bị chàng trai trẻ cắt ngang. Người quản lý cũng nhân cơ cơ hội này để chuyển đề tài, hắn ta hơi căng thẳng nói: "Làm nhanh bài toán này đi."

Thẩm Cừ không quan tâm đến sự coi thường của đối phương, cậu nhanh chóng viết ra quy trình giải bài toán ngay lập tức. So với toán học cấp 3, toán cao cấp mới là sân nhà của cậu.

Mặt Dung Diễn có chút biến đổi, chuyển sang đại số tuyến tính, nhưng Thẩm Cừ vẫn nhanh chóng hoàn thành mà không cần nghĩ ngợi.

Nguyên bản quản lý ngồi dựa vào bàn trà, tư thế dần đứng đắn lên, sự chú ý của hắn ta đối với Thẩm Cừ đã tăng lên từ ba phần lên đến chín phần.

"Với tốc độ giải bài toán này, còn nhanh hơn người đã làm mười năm trong nghề như anh."

Dung Diễn sắc mặt có chút tái xanh, ông ta biết rằng người quản lý thích nhất là tuyển dụng những sinh viên giỏi toán mới ra trường, có thể giữ lương thấp, thậm chí còn nhận nghiên cứu sinh đang theo học sau đại học làm thêm.

Ông ta cũng nhận ra rằng Thẩm Cừ có trình độ xuất sắc, thậm chí còn giỏi hơn ông ta. Nếu để thằng bé này vào đây... thì 10 năm kinh nghiệm của ông ta sẽ trở nên không đáng nhắc tới.

Dung Diễn đeo kính và cúi người để xem câu trả lời, ông ta lẩm nhẩm tính toán, sau đó nhăn mày: "Ồ, con đường tư duy của cậu sai rồi, như vậy thì thậm chí còn không đạt được điểm cơ bản."

Người quản lý không biết gì về toán học, lập tức nhăn mày, liệu câu hỏi trên có phải là một bài toán cậu đã gặp trước đó không?

Thẩm Cừ còn chưa nói gì, Lục Thanh Bích bên cạnh đã không vui, lạnh lùng nói: "Thầy Dung, trình độ của ông không tốt."

Dung Diễn cởi kính ra, dùng khăn lau mắt kính, "Đừng nói lời độc miệng, em hiểu gì là "trình độ" không?"

Lục Thanh Bích: "Thầy có đạt được trình độ của nhóm soạn đề Kỳ thi Cao học không?"

Dung Diễn: "Tôi không có, ai có chứ? Cậu có không?"

Lục Thanh Bích cười, "Giáo sư Thẩm nhà chúng tôi đã từng làm Trưởng nhóm soạn đề Toán tại Đại học, cái đề mà ông vừa phủ nhận, ngày xưa đi học ở Đại học S, giáo sư Thẩm giảng cho tôi chính là dạng bài tương tự."

Bà xã của anh thực sự biết cách giảng dạy, cho đến ngày hôm nay anh vẫn có thể làm được bài này.

Lục Thanh Bích sợ rằng Thẩm Cừ sẽ không thể đối đầu được với ông già khó chịu này, nên đã đến đứng giữa Thẩm Cừ và ông ta, mạnh mẽ mở một trang sách bài tập trên bàn.

"Chủ quản, tôi đảm bảo về trình độ nghề nghiệp của thầy Thẩm. Tôi chính là học trò của cậu ấy, hiện đang theo học chuyên ngành tài chính ở đại học S. cậu ấy đã dạy tôi cách giải bài toán này, sau hai năm tôi vẫn nhớ được."

Lục Thanh Bích không mặc đồng phục, sắc mặt trầm ổn chín chắn. Anh nhanh chóng tìm thấy một bài toán tương tự trong vở bài tập, dùng ba phút nhanh chóng giải quyết bài toán.

Sau đó, Lục Thanh Bích mở điện thoại và tìm kiếm câu hỏi, xuất hiện hai bài toán gốc và đáp án, chứng minh những gì anh nói không phải là huyễn tưởng.

Ánh mắt của quản lý nhìn về phía Thẩm Cừ nhất thời trở nên nóng bỏng, quản cậu có phải là một học sinh cấp ba hay không, quan trọng là họ chỉ cần một giáo viên dạy 1vs1 trực tuyến có khả năng dạy ra điểm số cao.

Lục Thanh Bích nhìn thoáng qua Dung Diễn: "Thừa nhận đi, ông không có trình độ."

Dung Diễn ngoan cố: "Biết làm bài chưa chắc đã biết giảng bài. Các người làm bài dựa vào trực giác, khi hỏi cậu ta về hướng giải, cậu ta không thể nói ra một cách rõ ràng. "

Thẩm Cừ: "Tôi có thể dạy thử."

Bất chấp việc mất nhiều tiền để có thể tìm được một giáo viên giỏi, sự quan tâm của quản lý đối với Thẩm Cừ đã tăng lên một chút. Họ tìm một phòng học nhỏ để Thẩm Cừ phát huy trực tiếp.

Chỉ cần mười phút là có thể nhận biết xem một giáo viên có thích hợp để đứng trên bục giảng hay không, người quản lý không tin tưởng vào Dung Diễn. Hắn ta kết nối từ xa với một chuyên gia trong nhóm bạn của mình, ngẫu nhiên chọn các điểm kiến thức cần chú ý, không cho phép chuẩn bị trước, trực tiếp đánh giá kết quả giảng dạy.

Chuyên gia nghe xong đã không ngớt lời khen, người quản lý ngay lập tức quyết định ký hợp đồng với Thẩm Cừ. Dung Diễn không chút tích cực nào, nói: "Cậu bạn nhỏ này thật sự rất giỏi, nhưng thi cử là một vấn đề lớn, cần phải hiểu rõ chương trình và điểm kiểm tra, nắm bắt điểm chính. Nếu không có vài năm kinh nghiệm, hoàn toàn không thể nắm bắt được điều nên dạy và không nên dạy."

Người quản lý gật đầu: "Điều này cũng là một vấn đề."

Thẩm Cừ: "Có chương trình và đề thi các năm."

Người quản lý: "Một tuần cậu có thể dạy bao nhiêu buổi học?"

Thẩm Cừ: "Buổi tối hoặc cuối tuần, một tuần năm buổi, tùy thuộc vào sắp xếp của anh."

"Được, nhưng chúng ta cần ký hợp đồng sau buổi học đầu tiên, nếu học viên không hài lòng và muốn đổi giáo viên..."

Thẩm Cừ: "Tôi hiểu."

"Rất tốt, một buổi là ba trăm, nếu phản ứng tốt, có thể tăng giá."

Trung tâm ít nhất cũng phải lấy một nửa, nhưng Thẩm Cừ hiện tại không có bất kỳ chứng chỉ liên quan nào, không thể tự kiếm học viên, chỉ có thể dựa vào trung tâm để giới thiệu. Chờ đến khi cậu có uy tín, thì mới có thể tăng giá.

Dung Diễn bị đặt sang một bên, ngượng ngùng gom sách.

Lục Thanh Bích thực sự không chịu được ông ta. Thẩm Cừ giảng dạy 1v1 làm phiền đến thằng già này chuyện gì à, năng lực nghề nghiệp không tốt thì phải nâng cao, thật sự nghĩ rằng mãi mãi không có tân binh mới à?

Quản lý nói chuyện với Thẩm Cừ xong mới liếc nhìn Dung Dữ một cái ý đầy ý nghĩa: "Tôi nghĩ anh là nhân viên cũ rồi. Nói thẳng, những năm qua xem năng lực giảng dạy của anh có cải thiện không? Giảng bài càng ngày càng nhạt nhòa, còn có người trong nhóm tự học cao học đang cảnh báo đừng đăng ký vào trung tâm chúng ta, tránh gặp phải anh, làm hỏng uy tín của trung tâm!... Ban đầu tôi nghĩ sẽ chuyển anh sang công việc quản lý, giờ nhìn thấy anh thế này thì thấy sao cũng không hợp lý."

Sắc mặt Dung Diễn ngay tức khắc tái nhợt. Ông ta tự coi mình là giáo viên có kinh nghiệm nhất trong trung tâm, nhưng hôm nay giải bài toán lại chậm hơn cả một học sinh trung học. Ông ta mở miệng nói: "Quản lý, cho tôi một cơ hội nữa, tôi gần đây áp lực ở nhà hơi lớn, đầu óc lơ đãng."

Quản lý lắc đầu: "Anh hãy đi giúp giáo viên Vương làm trợ lý hai tháng để tự rút kinh nghiệm, đến khi anh cải thiện xong thì hãy xếp lịch giảng."

Trợ lý chỉ nhận mức lương cơ bản, nhưng với Dung Diễn, đó là một cơ hội. Ông ta gật đầu liên tục, lau một chút mồ hôi: "Tôi sẽ cố gắng nâng cao khả năng giảng dạy."

Quản lý liếc mắt lườm một cái rồi nói: "Thẩm Cừ rất giỏi giảng dạy, anh đã nhận ra chưa? Không thua gì những giáo viên nổi tiếng mà trung tâm tuyển từ trường đại học, cậu ta sẽ gửi bản ghi video của buổi học trực tuyến cho mỗi người một bản, hãy nghiên cứu kỹ lưỡng cho tôi."

Lục Thanh Bích vừa đi vừa nói: "Người quản lý quá không trung thực, 300 đồng để đối xử với ai chứ, anh không tin hắn ta không nhận ra khả năng thực sự của em."

Thẩm Cừ: "Tôi chẳng có bất kỳ chứng chỉ nào, chỉ mới bắt đầu mà thôi."

Lục Thanh Bích hứng thú: "Các trung tâm hướng dẫn về sau chắc chắn sẽ càng kiếm nhiều tiền hơn, làm việc cho người khác không bằng tự làm, anh có thể mở một cơ sở cho em hoặc nếu em thích cơ sở này, anh có thể mua lại nó?"

Với tên tuổi sau này của bà xã anh, làm việc cho bất kỳ ai cũng không đáng.

Thẩm Cừ: "Không cần, tôi không quan tâm đến các trung tâm giáo dục."

Cậu vẫn thích làm giáo viên và tham gia nghiên cứu giảng dạy trên trường hơn.

Lục Thanh Bích: "Mỗi tuần năm buổi quá nhiều, còn phải chuẩn bị cho kỳ thi cao khảo."

Tương lai khi anh tiếp nhận công ty, bằng cấp không quan trọng, nhưng nếu Thẩm Cừ muốn giữ vị trí giáo sư, việc tốt nghiệp từ trường danh tiếng là điều cần thiết.

Thẩm Cừ: "Anh quan tâm đến bằng cấp không?"

Lục Thanh Bích: "Không."

Khóe miệng Thẩm Cừ khẽ nhếch, sau đó mím chặt, dường như đặt nghi ngờ lớn vào câu trả lời này.

Lục Thanh Bích bắt đầu nhận ra rằng có lẽ anh vẫn chưa giải thích cho Thẩm Cừ tại sao anh không về nhà.

"Anh không quan trọng bằng cấp."

Thẩm Cừ nói ngay lập tức: "Vậy mà anh còn học song học vị?"

Trong lòng Lục Thanh Bích tràn đầy bi phẫn, quả nhiên thông tin mà Thẩm Cừ nhận được khác xa với những gì anh biết. "Vì vấn đề thiết lập của cuốn tiểu thuyết đó, tác giả đặt ra rằng anh phải trở thành người giàu nhất, có bằng tiến sĩ. Anh chỉ có thể làm theo đó."

Lục Thanh Bích bán thảm: "Chỉ cần anh nghi ngờ tại sao mình không về nhà bồi bà xã, anh sẽ lại đau đầu."

"Vợ ơi, anh đau đầu, em thương thương anh đi." Lục Thanh Bích nằm dựa vào vai Thẩm Cừ, nũng nịu.

Thẩm Cừ kinh ngạc nhìn Lục Thanh Bích: "Anh chưa bao giờ nói với em về chuyện này."

Lục Thanh Bích nói: "Trước đây anh cũng không biết mà, gần đây anh mới suy nghĩ thông suốt."

Thẩm Cừ mở miệng, nhìn Lục Thanh Bích với ánh mắt muốn nói lại thôi, khuôn mặt có chút cam chịu: "Ngoài việc bị bắt tăng ca, cốt truyện còn ép anh phải làm những việc khác không?"

"Không... ờ..." Lục Thanh Bích cẩn thận suy nghĩ, thời gian của anh toàn bị công việc chiếm đoạt, chỉ có chút thời gian hiếm hoi dành cho Thẩm Cừ, không còn thời gian cho những việc khác.

Thẩm Cừ nhấc nhẹ đôi ngón tay đang nắm chặt vào tay áo đồng phục của Lục Thanh Bích, lấy lại bình tĩnh: "Ồ."

"Chỉ là "Ồ" à?" Lục Thanh Bích tỏ vẻ không hài lòng, "Sự thật đã được phơi bày, em còn muốn ly hôn với anh sao?"

Thẩm Cừ nói: "Tôi đã nói nhiều lần rồi, ly hôn là do không còn tình cảm, không liên quan gì đến việc anh có tăng ca hay không."

Lục Thanh Bích hơi nóng giận: "Anh đi đây."

Thẩm Cừ có chút lo lắng nhìn anh, đang nghĩ xem có nên giúp đỡ không, Lục Thanh Bích lại quay lại, đặt tay lên vai Thẩm Cừ, cường ngạnh đem cậu trở thành cây gậy chống.

"Cùng nhau đi."

Thẩm Cừ vẫn chưa nhận được lương, Lục Thanh Bích quyết định mời cậu cùng đi ăn trưa.

Nhìn xem cái vai này, đã gầy như vậy rồi.

Thẩm Cừ cố gắng tránh thoát, nhưng không thể tránh khỏi, không được tự nhiên nói nói: "Anh còn nhớ cách làm đại số tuyến tính thế nào à."

Lục Thanh Bích nói: "Bởi vì bà xã anh dạy, cậu ấy còn sửa bài tập cho anh nữa."

Thẩm Cừ nhớ đến việc ‘sửa bài tập’ trên giường, âm thầm nghiến răng, thầm nghĩ sao lại đặt ra một chủ đề không hay rồi.

Lục Thanh Bích nói: "Tai em đỏ rồi."

Thẩm Cừ lạnh lùng đẩy bàn tay của Lục Thanh Bích đang đặt trên vai cậu ra: "Loài người đã biết tự đứng đi 3 triệu năm trước."

Lục Thanh Bích không thể đuổi kịp Thẩm Cừ, không thể ăn trưa cùng nhau, khiến anh tức giận đến đau răng.

Buổi chiều có ba tiết học, Lục Thanh Bích vẫn không có tâm trí để nghe giảng. Anh tức giận nhấn vào ô trò chuyện. Lục Thanh Bích: “Hãy giới thiệu cho tôi mười cuốn tiểu thuyết cưỡng tình!”

Chuyên gia: "Được thôi."

Lục Thanh Bích nhận được mười cuốn sách truyền cảm hứng, che dấu chúng bằng sách giáo trình.

Anh không có kiên nhẫn để đọc toàn bộ nội dung, chỉ tập trung vào tóm tắt chi tiết cốt truyện. Anh phát hiện rằng trong mười cuốn tiểu thuyết ép yêu, thì có chín cuốn cuối cùng đều kết thúc bằng đám tang vợ.

Lục Thanh Bích khinh bỉ đóng sách.

Những đồng nghiệp này không có tầm nhìn, không có tiền đồ, không có năng lực xuất sắc như anh.

Chân của Lục Thanh Bích vẫn chưa khỏe hoàn toàn, Hoắc Mỹ Hợp không cho anh tham gia tự học buổi tối, tan học liền dùng giấy thông hành cho tài xế đến đón anh về nhà.

Lục Thanh Bích mặt người dạ thú đi đến gần chỗ Thẩm Cừ đang ngồi, nhắc nhở: "Sáng mai trực nhật, đến sớm một chút."

Thẩm Cừ phản ứng một chút, mang tai nóng bỏng, nhưng khuôn mặt lại rất bình tĩnh: "Tôi hiểu rồi."

Lục Thanh Bích bị câu nói nhẹ nhàng của cậu làm cho nghẹn lại, quyết định đọc thêm mười cuốn tiểu thuyết cưỡng tình nữa.

Anh bước tiếp một bước, nghe thấy Thẩm Cừ nói nhỏ giọng: "Đừng quá phận."

Lục Thanh Bích nháy mắt tâm tình sung sướиɠ hớn hở, lầm bầm hừ hừ mấy tiếng. Thẩm Cừ đây là đang cầu xin anh! Thẩm Cừ chưa bao giờ cầu xin anh! Trên giường cũng không có lúc nào Thẩm Cừ cầu xin anh!

Anh làm ra vẻ lạnh lùng, nói một cách cao thâm: "Chỉ là hoàn thành công việc thôi mà."

...

Ngày hôm sau, Lục Thanh Bích thức dậy cực kỳ sớm, ngay cả bảo mẫu cũng chưa thức dậy để nấu ăn.

Anh háo hức mở bỏ băng dính trên chân, lại cuốn lên, đung đưa chân suy nghĩ nên bảo trì hình tượng soái khí hay khôi phục sức khỏe trước.

Thẳng cho đến khi Hoắc Mỹ Hợp tát anh một cú vào lưng: "Lại động đậy một chút thử xem."

"Mẹ!" Lục Thanh Bích duỗi thẳng cả lưng, "Con sai rồi."

Lục Thanh Bích đã đến trường lúc sáu giờ sáng, một số học sinh đã nằm trong lớp đọc bài. Anh lấy chút đồ vật, rồi đến khu vực trực nhật để chờ đợi.

Chất lượng học sinh ở Trung học số một khá tốt, không có rác rưởi trên sân, nhưng có rất nhiều lá cỏ khô. Tài xế biết Lục Thanh Bích đang trực, đặc biệt đến giúp đỡ. Lục Thanh Bích để lại một túi đồ ăn nhẹ cho Thẩm Cừ làm đạo cụ, còn lại để cho chú Lưu làm hết.

6 giờ 10 phút, Thẩm Cừ xuất hiện sau lưới sắt ở sân tập. Vì sự kiện tiếp theo quá xấu hổ, cậu đến sớm hơn bình thường. Nhưng ai ngờ, Lục Thanh Bích đã dọn dẹp xong và ngồi đợi cậu bên cạnh bồn hoa.

Thẩm Cừ cúi đầu tiến lại gần, trong ánh nhìn tối tăm của Lục Thanh Bích, cậu im lặng ôn lại một lần nữa các điểm chính của động tác.

Hoàn toàn không muốn nói chuyện với Lục Thanh Bích, Thẩm Cừ trực tiếp lấy cây gắp kế bên, kẹp túi rác ra từ khe hở.

Lục Thanh Bích: "Thắt lưng lại thấp một chút, không phát hiện."

Thẩm Cừ: "..."

Cậu đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng chỉ là một cử động bình thường, nhưng lời của Lục Thanh Bích mỗi câu đều có sức xuyên phá.

Vừa nghĩ đến chính mình ở sân thể dục, cố ý khom thắt lưng lộ ra cho Lục Thanh Bích xem, Thẩm Cừ liền cảm thấy hai má như thiêu đốt.

Làm sao có thể như thế được… Giáo sư Thẩm ở trên bục giảng nhiều năm như vậy, âu phục giày da cẩn thận tỉ mỉ, giờ khắc này lại bị tai nạn mang phong cách học đường này làm cho xấu hổ e thẹn.

Lục Thanh Bích nhìn chăm chăm vào hai má hồng hồng của Thẩm Cừ, ánh mắt sâu thẳm: "Nhanh thế đã đỏ mặt rồi, không giống như giáo sư Thẩm."

Thẩm Cừ nhắm chặt mắt: "Đừng gọi tôi như vậy, tôi đã không còn là giáo sư nữa."

Lục Thanh Bích nhẹ nhàng đồng ý: "Được, bạn học Thẩm, làm ơn hợp tác chút nhé."

Giây tiếp theo, Lục Thanh Bích liền nắm lấy thắt lưng mảnh khảnh của Thẩm Cừ, mượn lực đẩy mạnh cậu về phía gian phòng nhỏ dưới đài chủ tịch.

Tầm nhìn trước mặt trở nên tối tăm, chỉ có đôi lông mi nhấp nhô của Thẩm Cừ như những tia sáng duy nhất từ trên trời rơi xuống.

Hô hấp Lục Thanh Bích nhất thời trở nên dồn dập. Anh mạnh mẽ nắm chặt cổ tay của Thẩm Cừ, đây là lần đầu tiên anh đến gần Thẩm Cừ như vậy kể từ lúc mà hai người gặp lại nhau. Sự hoảng loạn khi tỉnh dậy không tìm thấy Thẩm Cừ giờ khắc này đã bùng phát toàn bộ.

Thẩm Cừ mãi mãi không thể hiểu được anh đã trải qua điều gì. Anh tuyệt vọng, bàng hoàng mất phương hướng, đối với người khác chỉ là một hồi truyện cười.

Lục Thanh Bích hơi cúi đầu, trân trọng chạm nhẹ môi như chuồn chuồn nước với Thẩm Cừ, sau đó khó khăn chỉnh đốn tâm tình của mình, đem toàn bộ đè nén trở lại.

Thẩm Cừ giật mình, ngón tay ở sau lưng nhanh chóng ly khai, cậu cảm nhận được du͙© vọиɠ của Lục Thanh Bích, nhưng đối phương lại nhẹ nhàng buông tha cho cậu.

Cậu còn cho rằng, Lục Thanh Bích sẽ thừa cơ hội này làm những chuyện anh muốn làm.

Lục Thanh Bích nhìn thấy sự ngạc nhiên và nhẹ nhõm của Thẩm Cừ, cười nhạo nhéo nhéo vành tai cậu: "Sợ rồi à? Em nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc à?"

"Phía sau có phải hay không còn một đoạn nữa, định lôi cái gì ra ấy?"

Thẩm Cừ đột ngột đỏ mặt, giống như con thỏ bị đẩy vào góc tường, ước ao có thể đào một cái hố và chui vào đó.

Lục Thanh Bích nói một cách khàn khàn: "Em đến hay anh đến?"

Thẩm Cừ im thin thít.

Lục Thanh Bích bắt được tay cậu: "Em đến đi, tránh để em mắng anh là đùa giỡn lưu manh."

Thẩm Cừ trừng mắt, "Như này chưa được coi là đùa giỡn lưu manh à?"

Cậu bị Lục Thanh Bích nắm chặt tay, hai tay phảng phất như mất đi tri giác, thẳng đến khi chạm đến nơi hơn hai mươi centimet….

“Lấy ra đi.” Lục Thanh Bích dụ dỗ nói.

Thẩm Cừ bây giờ mới nhận ra rằng cậu đang chạm vào túi quần của Lục Thanh Bích. Hệ thống đã duy trì sự hài hòa với từ khóa quan trọng, không có quy định cụ thể về việc "lấy ra" cái gì.

Cậu rút ra một chiếc. . . . . . thước đo.

Thước đo?

Thẩm Cừ lộ vẻ nghi hoặc.

Lục Thanh Bích: “Lần này trước tiên bỏ qua cho em.”

Thẩm Cừ đẩy Lục Thanh Bích ra xa, không dám ngẩng đầu lên nhìn người: "Vậy thì anh tự giải quyết đi, tôi đi trước đây."

"Đi cái gì mà đi chứ." Lục Thanh Bích vung tay chặn ngang vây Thẩm Cừ lại, "Nhiệm vụ ngoại truyện đã xong, chúng ta lại nói chút chuyện riêng tư đi nào."

Lục Thanh Bích thành khẩn nhìn vào Thẩm Cừ, "Đây là một chiếc thước đo sử dụng tiêu chuẩn quốc tế, độ chính xác là 99.99%."

Thẩm Cừ gật đầu mơ hồ.

Lục Thanh Bích cắn chặt răng, nói toạc móng heo: "Sau này anh sẽ không để em phải uống thuốc chống viêm nữa."

Sau khi nói xong, anh gắt gao nhìn chằm chằm vào Thẩm Cừ, lo sợ cậu sẽ lộ ra biểu hiện phê phán kiểu "Đã từng chinh qua nhiều biến cố, mới không thèm để chút chuyện nhỏ nhặt vào mắt: "Em có cảm nhận được sự khác biệt gì không?"

“Cái gì?” Thẩm Cừ nhắm mắt giả ngu.

Lục Thanh Bích thực sự không thể nói ra từ "Anh quá ngắn", chỉ có thể nhìn chăm chú vào Thẩm Cừ bằng ánh mắt trần trụi mà đầy ngượng ngùng: "Em hãy suy nghĩ một chút."