“Phu nhân, lão thái thái thời gian gần đây thân thể không khoẻ, hầu gia trong triều bận rộn. Tiệc đầy tháng này, chi bằng đổi ngày khác?”
“Hay là chờ trăm ngày rồi mới làm?” Trên mặt Lâm ma ma đầy tự tin, phu nhân luôn rộng lượng hiền lành, chắc chắn đồng ý. Mấy năm nay đã sớm quen như vậy.
【 hừ, đồ lừa đảo đồ lừa đảo! Cha muốn tham gia đầy tháng của Lục Cảnh Dao, mẫu thân không được bị lừa! 】
Hô hấp Hứa thị trì trệ.
Chuyện này lão phu nhân có biết không?
“Phiền ma ma hồi bẩm mẫu thân.”
“Ta chỉ có một nữ nhi là Triều Triều, nhất định không thể khiến nàng chịu ấm ức. Mấy ngày trước, ta đã cho người thỉnh trưởng công chúa tới chúc phúc cho hài tử, chỉ sợ không dễ từ chối.”
Lâm ma ma ngẩn người, đây là lần đầu tiên phu nhân cự tuyệt.
Hơi khó chịu.
Nhưng nghe nhắc đến trưởng công chúa, mắt bỗng sáng ngời.
Trưởng công chúa là muội muội duy nhất của bệ hạ, nhiều năm không có con, bệ hạ vẫn luôn đau lòng nàng ấy.
Trung Dũng hầu phủ nếu có thể kết giao với trưởng công chúa, đối với hầu gia tất nhiên trăm lợi không hại.
“Nô tỳ sẽ trở về bẩm báo lão phu nhân, đoán chừng lão phu nhân có thể chống đỡ thân thể một chút.” Lâm ma ma dùng chân nghĩ, cũng đoán được lão phu nhân sẽ đồng ý.
Có điều, lão phu nhân và hầu gia đã đáp ứng sẽ qua bên kia, chỉ sợ phải nuốt lời.
Bà ta liếc mắt nhìn đứa trẻ trong nôi.
Vừa thấy liền kinh ngạc.
Tiểu hài tử bụ bẫm, cánh tay tựa như củ sen, môi hồng răng trắng khiến ai nhìn thấy đều yêu thích
Đẹp hơn so với nữ nhi ngoại thất kia.
Lâm ma ma trở về chừng nửa canh giờ đã sai người qua bẩm lão phu nhân đồng ý.
Đêm đến.
Hầu gia đã lâu không về cũng trở lại.
Ngữ khí còn có hơi bực bội.
“Sao nàng lại định ngày đầy tháng là mùng sáu tháng ba, hôm ấy…” Ngày đó là tiệc đầy tháng của Cảnh Dao.
“Hầu gia một tháng chưa về, trở về đã chỉ trích ta, Vân Nương thay phu quân lo liệu, cố ý thỉnh trưởng công chúa đến phủ, sao lại thành chuyện xấu?” Hứa thị cầm khăn tay gạt lệ.
“Chúng ta phu thê một thể, ta chỉ muốn giúp đỡ hầu gia. Nhiều năm như vậy, ta là người như thế nào? Hầu gia còn không rõ sao?”
“Dù có mang bệnh trong người, cũng hiếu thuận bà mẫu, chiếu cố em chồng, vào cửa mười mấy năm, Vân Nương có từng hồ nháo bao giờ?”
Lục Viễn Trạch có hơi xấu hổ.
Biểu muội ôn nhu, đáng tiếc gia thế không bằng Hứa thị.
“Vân Nương, ta nào có ý oán trách nàng. Ta và nàng kết phu thê từ thuở niên thiếu, nàng hiểu ta nhất, cũng săn sóc ta nhất.” Lục Viễn Trạch dỗ dành bà.
“Mùng ba tháng sáu, hầu gia nhất định phải trở về. Đại ca có lẽ cũng sẽ về kinh.” Hứa thị rúc vào trong lòng ngực ông ta, ngửi được trên người ông ta có mùi hương nhàn nhạt không thuộc về mình, tâm như bị dao cắt.
Mấy năm nay bà chặt đứt liên hệ cùng nhà mẹ đẻ, rất ít đề cập đến huynh trưởng.
Lục Viễn Trạch lập tức đồng ý.
【 Xong rồi xong rồi, vào mùng ba tháng sáu Hứa gia bị tra ra chứng cứ sử dụng vu cổ. Ai, ta muốn đánh chết những kẻ xấu này…】 Lục Triều Triều trừng mắt nhe lợi không răng.
“Lần này đại ca trở về, lại tới thời điểm thăng chức sao?” Lục Viễn Trạch trầm giọng hỏi, đáy mắt hiện lên sự căm ghét.
Hứa thị cười cười: “Ta là một phụ nhân, sao có thể biết chuyện này. Đại ca làm quan ở biên quan, biên quan chắc hẳn nhiều chiến loạn, là lấy mệnh đổi lấy thăng chức..”
“Triều Triều của chúng ta đúng là có phúc khí. Nghe nói, phía bắc mấy năm nay liên tục đại hạn,tưởng chừng sắp có nạn đói, ngày Triều Triều sinh ra trời đã đổ mưa.” Hứa thị vui mừng, hôm ấy cửa hầu phủ còn phát không ít kẹo mừng.
Lục Viễn Trạch hơi nhíu mày, nhẹ nhàng đáp lời.
Có điều ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, không biết đang suy nghĩ gì.