Hứa thị choáng váng chưa định thần được.
Giác Hạ cười nói: “Phu nhân, tiểu thiếu gia nhà chúng ta đã trở nên hiểu chuyện hơn rồi, nếu lão gia biết được nhất định rất vui vẻ.”
Phu nhân và lão gia tình sâu như biển, thiếu sót duy nhất là ba vị thiếu gia đều không nên người.
Khóe miệng Hứa thị chua xót.
Ánh Tuyết liếc Giác Hạ, phu nhân đã ngồi đợi cả ngày, còn chưa đợi được lão gia, trong lòng phu nhân nhất định rất khó chịu.
Vừa định lên tiếng thì nghe thấy tiếng bẩm báo ngoài cửa.
“Phu nhân, Đăng Chi cô nương đã trở lại.”
Hứa thị ngồi thẳng dậy.
Sắc mặt Đăng Chi âm trầm khó coi: “Các ngươi lui ra ngoài giữ cửa.” Hai nhị đẳng nha hoàn liền lui ra.
Cửa vừa đóng lại, sắc mặt Hứa thị cũng trầm xuống.
Đăng Chi quỳ xuống bộp bộp.
Hốc mắt nàng ấy đỏ bừng, cả người run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phu nhân liệu sự như thần, trong hẻm Thanh Vũ…” Đăng Chi đỏ mắt, nàng ấy gần như phát điên khi nhìn thấy cảnh đó.
“Lúc Nô tỳ đến, lão gia vừa đỡ một nữ nhân được quấn kín mít vừa bế một đứa bé mới sinh lên xe ngựa.
Đăng Chi sắp khóc đến nơi.
【 Ồ, hóa ra chuyện ta không bị bóp chết và hai bà tử kia bị bắt giữ làm bọn họ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên lập tức rời đi…】
Mấy lời này, Hứa Thị nghe thấy rõ ràng.
Hứa thị hít sâu một hơi, cố nén sự chấn động trong lòng.
“Ngươi có thấy rõ? Thật sự là… Hầu gia?” Bà cắn răng, mặt tái nhợt như tờ giấy.
Đăng Chi lau nước mắt: “Nô tỳ nghe nàng ta gọi Lục lang.”
“Nô tỳ giả vờ đi thuê phòng, nghe hộ gia đình cách vách nói, bọn họ ở chỗ này đã nhiều năm. Trước nay đều được coi là phu thê. Hai người…” Đăng Chi lau nước mắt.
“Hai người cực kỳ ân ái, Lục hầu gia lo nàng ta chịu ấm ức, tự mình mua lễ vật mang đến các nhà khác, mong họ chiếu cố nàng.” Mấy gia đình kia đều có ấn tượng tốt với bọn họ.
Ngực Hứa thị như bị xé toạc.
“Phu nhân…” Đăng Chi nhìn về phía phu nhân, nàng cũng như bị sét đánh, huống chi phu nhân?
【 Mẫu thân xinh đẹp của ta đừng khóc, đừng vì tra nam mà rơi nước mắt, ta đau lòng mẫu thân…】 tiểu gia hỏa chép miệng, mẫu thân xinh đẹp như vậy, tra nam đúng là bị mù.
“Cô nương kia họ gì?” Một lúc sau, Hứa thị mới nhỏ giọng hỏi.
Ngữ khí mang theo vài phần tuyệt vọng.
“Nô tỳ chỉ nghe họ nói họ Bùi, thường ngày hầu gia gọi nàng là Giảo Giảo, có lẽ là nhũ danh của nàng.”
Tia hy vọng cuối cùng trong mắt Hứa thị cũng sụp đổ.
Giảo Giảo?
Trung thu mấy năm trước, cả nhà đoàn tụ uống vài ly, đêm đến Lục Viễn Trạch nằm mộng kêu một tiếng Giảo Giảo.
Hứa thị cảm thấy trong miệng có vị tanh ngọt, ân ái của bà, tín nhiệm của bà đều ầm ầm sụp đổ.
Hứa thị dựa vào đầu giường, nước mắt như mưa.
Bà chưa kịp xúc động đã nghe được âm thanh mềm mại.
【 Mẫu thân, người đừng khóc. Dưới tán cây ở nhà mẹ đẻ của người có giấu bát tự của đương kim Thánh thượng…】
Lục Triều Triều hận mình không nói được, Hứa gia bị soát nhà, dưới tán cây tra ra chứng cứ đại nghịch bất đạo, đại cữu cữu một mình gánh tội, bị chém đầu thị chúng.
Từ đây khởi đầu cho sự sụp đổ của Hứa gia.
Hứa thị nghe thấy mấy chữ bát tự, da đầu tê dại.
Năm đó Lục Viễn Trạch cầu hôn Hứa thị, phụ huynh không đồng ý, bà một hai nhất định phải gả, mới có việc hôn nhân này.
Mấy năm nay, vì Lục Viễn Trạch không thích, bà mới cố ý xa cách nhà mẹ đẻ.
Sợ chọc Lục Viễn Trạch không vui.
Nhưng bà không muốn nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện!
Bà ngồi thẳng dậy, muốn nghe nhiều thêm mấy câu, nhưng tiểu gia hỏa nửa ngày cũng không lên tiếng nữa.