Chương 33
“Anh có muốn qua Tết với em không?” Nhạc Tư Trà mời.“Được.”
Tới khi Diệp Kình tạm dừng công việc, qua xem Nhạc Tư Trà đang làm gì thì thấy cậu đang ngồi tra tư liệu trên mạng.
“[Phương pháp làm rượu hoa quả]? Sao em lại xem thứ này?”
“Lần trước làm rượu thuốc hương vị không tệ, nhưng dù sao vẫn là thuốc, không thể uống nhiều, vì vậy em nghĩ dùng hoa quả trong không gian nhưỡng rượu, ngon mà không thương thân.” Nhạc Tư Trà vừa ghi nhớ những vật phẩm cần thiết, đợi lúc nào có thời gian thì ra ngoài mua, vừa nói.
“Chẳng phải em sắp phải thi rồi sao? Vẫn còn thời gian làm mấy thứ này?”
“Việc học cũng không khó, những gì cần nhớ thì nhớ hết rồi, dù sao cũng chỉ làm thử một ít, cũng không tốn thời gian lắm.”
“Vậy là tốt rồi, anh cũng không muốn thấy em thi lại.”
“Này, thành tích của em thối nát vậy sao? Tuy rằng không bằng anh nhưng là cũng có thứ hạng trong số những người cùng năm đấy nhá!” Nhạc Tư Trà bất mãn trừng mắt học – sinh – ưu – tú luôn đứng hạng một kia.
“Được rồi, là anh nói sai, em có cần giúp gì không?”
“Anh có rảnh không?”
“Ừm, mấy ngày nay không có lúc nào rảnh.”
Nhạc Tư Trà đưa thời khóa biểu cho anh, nói “Em cần phải đi mua đồ, anh nhìn xem hôm nào rảnh thì đi làm cu li cho em.”
Diệp Kình nhận lấy thời khóa biểu, cười khẽ “Thế này có tính là …hẹn hò không?”
“Muốn đi hay không tùy anh.” Nhạc Tư Trà quẳng cho Diệp Kình một ánh mắt xem thường.
“Thứ bảy đi, không có tiết cũng không có việc gì, chúng ra có thể đi chơi cả ngày.”
“Vậy Đào Đào thì sao?” cậu có chút do dự.
“Giao cho cô Trương là được, cô ấy thực thích Đào Đào.”
Hôm nay cả hai đi ra ngoài, may mà chỉ có tuyết rơi nhẹ.
Cây ven đường đã rụng hết lá, đứng dưới tàng cây nhìn lên, những bông tuyết rụng xuống từ nhánh cây như những bông hoa héo tàn….
Rất đẹp!
Nhưng cũng rất lạnh!
“Lạnh chết mất~” kéo cao cổ áo, Nhạc Tư Trà có chút hối hận khi ra ngoài.
Đỗ xe cẩn thận, Diệp Kình quay sang “Có sao không?”
“Không sao.” Nhạc Tư Trà lắc đầu.
“Chúng ta nhanh nhanh mua hết mọi thứ, không thì em đông cứng lại mất.” Diệp Kình trêu chọc cậu, lại lấy xuống chiếc khăn đen trên cổ, quàng cho Nhạc Tư Trà.
“Ừm.”
Nhưỡng rượu, thứ cần thiết nhất phải có là lọ kín, mà những chai thủy tinh cậu có đều đã đựng rượu thuốc tặng người hết rồi, vậy nên bọn họ cần mua thêm.
Ở chợ mua 20 cái bình rượu loại 5 cân, trộm cất vào không gian, mua xong cả men cùng một vài phối liệu khác, Diệp Kình liền cùng Nhạc Tư Trà bắt đầu buổi hẹn hò hôm nay.
“Chúng ta đi đâu giờ?”
“Đi ‘Công viên giải trí Huy Hoa’ bên cạnh siêu thị ở quảng trường trung tâm đi.”
“Ừm.”
Tới nơi, nhìn cả biển người trước mặt, Nhạc Tư Trà không khỏi cảm thán.
“Mọi người đúng là không sợ lạnh a.” Trời lạnh như vậy mà vẫn có nhiều người ra ngoài như thế.
“Chúng ta vào đó ngồi uống gì đó trước đi.” Diệp Kình chỉ vào một quán cà phê.
“Vâng.”
Bước vào quán, Nhạc Tư Trà cảm thấy ấm áp lên nhiều, hai người chọn một vị trí cạnh cửa sổ mà ngồi xuống.
“Hai vị gọi gì?”
“Em muốn uống gì?” Diệp Kình nhìn về phía Nhạc Tư Trà.
“Melange”
“Một ly Melange, một ly Mandheling”
“Vâng, xin đợi một chút.”
Nhạc Tư Trà cầm tờ tuyên truyền mua sắm ở quảng trường đặt trên bàn, chỉ là nhìn vậy thôi, thực ra cậu đang nghĩ tiếp theo sẽ đi những đâu.
“Đây là lần đầu tiên anh tới đây, em thì sao?”
“Em đã từng tới đây hai lần với cha mẹ.” Nhạc Tư Trà nói, có thể nhận thấy sự do dự trong giọng của cậu.
“Đã quyết định đi đâu chưa?”
“Khu chơi điện tử ở tầng ba rất vui, nhưng em cũng muốn đi phòng đánh bi-a ở tầng sáu nữa, còn có phòng bắn tên.”
“Vật toàn bộ đều đi là được, thời gian của chúng ta còn rất nhiều.”
“Ừm, vậy đầu tiên tới khu trò chơi điện tử đi.”
Uống xong cà phê, hai người đi lên khu chơi điện tử ở tầng ba, bởi vì là cuối tuần, được nghỉ hai ngày nên nơi này rất đông đúc.
Đổi tiền trò chơi, hai người đi lại xung quanh, tìm trò mà mình thích mà máy vẫn trống.
Hiển nhiên Diệp Kình cũng không thích nơi này lắm, đa số thời gian anh đều đứng một bên nhìn Nhạc Tư Trà chơi.
“Anh không thích sao?” chỉ có một người chơi, Nhạc Tư Trà cũng cảm thấy nhàm chán.
“Đúng vậy.” Diệp Kình không hề khách khí mà nói thẳng, anh quả thực không thích mấy thứ này.
Thấy vậy, Nhạc Tư Trà cũng không chơi, kéo Diệp Kình vào phòng bi-a, thuê một bàn.
“Trò này được chứ?” Nhạc Tư Trà cầm gậy, dựa vào bàn bi-a.
“Ừm.” Diệp Kình gật đầu.
Thực ra Nhạc Tư Trà cũng không thạo đánh bi-a lắm, nhưng cậu lại rất thích chơi trò này, vì trước đây bị bệnh nên không được vận động nhiều, vậy nên cậu thực hâm mộ những người đánh bi-a.
Diệp Kình chơi rất khá, nhìn anh cầm gậy, lấy tư thế tiêu chuẩn bán nằm sấp trên bàn, ánh mắt chuyên chú, Nhạc Tư Trà cảm thấy mắt mình sắp mù đến nơi.
Tim đập có chút nhanh hơn!
Tới phiên Nhạc Tư Trà, Diệp Kình dừng lại mới phát hiện ra cậu nhìn mình ngẩn người, nghi hoặc hỏi “Làm sao vậy?”
Nhạc Tư Trà phục hổi lại tinh thần, thấy Diệp Kình nhìn mình liền lắc lắc cái đầu “Không có việc gì, a, đến lượt em.”
Do kỹ thuật không tốt, còn không chuyên tâm nên suốt hai giờ, Nhạc Tư Trà không thắng được ván nào.
“Cũng muộn rồi, chúng ta đi ăn gì đi?” Buông gậy, Diệp Kình nhìn đồng hồ.
“Vâng.”
Lần này Diệp KÌnh không chọn một khách sạn xa hoa – cho dù Hoa Nhã cách đó không xa – mà dẫn Nhạc Tư Trà vào McDonald.
“Sao lại tới đây, chẳng phải anh phải ăn kiêng sao, đồ ăn ở đây sợ là không hợp với anh?”
“Anh chưa từng tới bao giờ nên muốn thử xem.” Thật ra là Diệp KÌnh nghe nói khi hẹn hò có rất nhiều cặp tới đây nên mới dẫn Nhạc Tư Trà vào.
Nhân viên trong McDonald không ít, lại có rất nhiều người, nhìn vậy, lông mày của hai người khẽ nhíu.
Xếp hàng mua hai phần ăn, cả hai tìm một góc ngồi xuống.
Cắn một miếng Hamburger, Diệp Kình nhíu mày, hương vị của mấy món thức ăn nhanh đúng là không tốt lắm.
Đã sớm dự đoán được điều ấy, Nhạc Tư Trà cất đi phần ăn của mình, lấy ra từ trong ba lô một hộp giữ ấm, để trước mặt anh “Buổi sáng em làm, anh ăn đi.”
Diệp Kình mở ra hộp, hương thơm ngào ngạt tỏa ra, bên trong là cơm cùng một vài món ăn sáng, đều là những món anh thích, cảm thấy trong lòng thật ấm áp “Cám ơn.”
Nhạc Tư Trà đổi lấy phần ăn của Diệp Kình, còn phần của mình, cậu định mang về cho Đào Đào, chẳng phải trẻ con đều thích mấy món này sao!
Buổi chiều họ đi xung quanh công viên trò chơi, thích trò nào thì chơi một lát, không thích liền trực tiếp bỏ qua, sau đó tới địa điểm hẹn hò mà các đôi thường thích tới nhất – rạp chiếu phim.
Mua vé, bước vào trong mọi thứ đều thật tối, bên trong cũng có không ít người nhưng vẫn không được nửa sổ ghế, có lẽ vì bộ phim này cũng không thực sự xuất sắc, hơn nữa đã chiếu một thời gian.
Đây là một bộ phim tình cảm, còn nói về điều gì, Nhạc Tư Trà cũng không rõ, bởi cậu đang rất xấu hổ.
Nguyên nhân tại sao?
Đấy là chỗ ngồi của bọn họ ở góc bên phải, mà cạnh chỗ bọn họ cũng có một đôi.
Mà đôi trẻ ấy từ lúc điện ảnh bắt đầu vẫn không thèm quan tâm những người xung quanh, thân thiết với nhau, hơn nữa, dường như rất có xu hướng tiến thêm bước nữa.
Nhạc Tư Trà không được tự nhiên, khẽ giật giật, bắt buộc bản thân không cần quay đầu, nhưng vì động tĩnh phía sau càng lúc càng lớn, rốt cục vẫn quay sang — người nữ đang ngồi xổm trên mặt đất, chôn đầu giữa hai chân của người nam — chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến Nhạc Tư Trà đỏ bừng mặt mà quay trở lại.
Diệp Kình đương nhiên cũng chú ý tới, lại làm bộ như không biết, hỏi “Làm sao vậy?”
“Bọn họ….” Nhạc Tư Trà lắp bắp không nói nên lời.
Diệp Kình quay ra nhìn “Đúng là hơi quá mức.” nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
“Nơi này là chỗ công cộng a, bọn họ đúng là to gan.”
“Chẳng phải những người trẻ tuổi giờ đều muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao? Em không quay ra nhìn là được.”
“Thế nhưng….” Nhạc Tư Trà cũng không biết nói gì, chuyện này kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu cũng không nhỏ.
“Chẳng nhẽ đây là lần đầu tiên em thấy cảnh này?” cũng chỉ là bóng dáng, đối với Diệp Kình chẳng có ảnh hưởng gì, chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa anh cũng đã gặp qua.
“Đúng vậy!” loại chuyện này sao có thể thường xuyên gặp được.
“Em chưa từng em AV sao? Cái đấy còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn này.” Diệp Kình từ từ tiếp cận cậu.
“Đương nhiên xem qua, nhưng là chưa thấy người thật ….vậy….nên…..” thanh âm càng lúc càng nhỏ. Nhớ tới cuộn phim trước đây Cao Dương cho cậu xem, lại do ảnh hưởng phía sau, chỗ đó của cậu chậm rãi thức tỉnh, vội vàng kẹp chặt hai chân, tay cũng che lên.
Diệp Kình phát hiện động tác của cậu, cười khẽ, ghé vào lỗ tai cậu nói “Chẳng phải em đã thử qua sao? Còn ngại gì?”
“Cái gì?” Bởi vì tinh thần không tập trung, Nhạc Tư Trà không nghe rõ anh đang nói gì, mở mịt nhìn anh, chỉ thấy Diệp Kình cười mà như không cười nhìn tay mình —– ‘phừng’ cả người Nhạc Tư Trà đều chín “Anh, em, em không….” Cậu muốn giải thích nhưng lại không biết nói gì.
“Thời kì trưởng thành, như thế thực bình thường.” Diệp Kình nhìn phía sau, đôi tình nhân kia đã lăn xuống đất, cũng không thèm bận tâm nữa, khẽ hôn lên gương mặt Nhạc Tư Trà “Hay để anh giúp em?”
“Không cần!!!” thanh âm của Nhạc Tư Trà khá lớn, may mà âm thanh của bộ phim cũng không nhỏ nên không ai chú ý tới bọn họ.
“Thật không cần?” Diệp Kình cười xấu xa, bao lấy tay Nhạc Tư Trà, dần dùng sức….
“Ưm….”