Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 90: Sư Tôn Lãnh Tình Cầu Song Tu (13)

Edt: Ở Đây Có JQ!

Beta: Mítt

~~~~~~~~~~~~~

Tô Mê ngơ ngác nhìn về phía Đông Phương Lẫm sợi tóc dính nước, trên người mặc áo lụa đơn bạc, chỗ mềm mại nhất trong trái tim giống như bị thứ gì va chạm thật mạnh, khoé mắt nháy mắt hồng nhuận: “A Lẫm…….”

Nghe giọng cô mang theo nức nở nhu nhu, Đông Phương Lẫm chỉ cảm thấy ngực hơi co lại.

Đôi mắt thanh lãnh từ trước đến nay không gợn sóng, nổi lên một tia đau lòng mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

Lúc biết được có người xâm nhập Bích Tiêu cung, hắn đang ở bên trong cấm địa đầm băng tẩm thân, đợi mặc quần áo ra khỏi cấm địa, nháy mắt khởi động linh hư kính, đã thấy một màn Tô Mê bị mọi người bao vây.

Dưới tình thế cấp bách, Đông Phương Lẫm bất chấp quần áo mình có chỉnh tề hay không, đã trực tiếp chạy tới nơi này.

May mắn, hắn tới kịp thời.

Nhưng mà, lúc này đôi mắt thanh lãnh của Đông Phương Lẫm đang dừng trên sợi dây thừng trói lấy Tô Mê, mặt mày tinh xảo bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, uy lực vô hình quanh quẩn quanh thân, khiến chúng đệ tử ở đây phải lui vài bước.

Chúng đệ tử và trưởng lão các môn vội vàng chạy tới, toàn bộ quỳ xuống hành lễ, giương giọng hô to: “Bái kiến Tiên Tôn!”

Đông Phương Lẫm không đáp lại chút nào, chỉ là điểm lên không một chút, cởi bỏ dây thừng trên người Tô Mê.

Khi nhìn thấy vệt đỏ trên da thịt do bị thít chặt lộ ra bên ngoài kia, lạnh lùng nheo mắt, nâng tay Tô Mê lên, niệm một đạo khẩu quyết.

Chỉ thấy đầu ngón tay mảnh khảnh của Tô Mê lập tức lóe ra ngọn lửa màu tím, trong khoảnh khắc ấy, kim sắc Khổn Tiên Thằng đã bị đốt cháy thành tro tàn.

Tu vi của Tô Mê vốn chỉ là trúc cơ, không có khả năng đốt cháy Khổn Tiên Thằng biến ảo của Ôn Ngôn tu vi Kim Đan kỳ.

Nhưng đối với Đông Phương Lẫm đã gần đến Đại Thừa, hiển nhiên là dễ như trở bàn tay.

Ôn Ngôn thấy hai người thân mật như vậy, trong l*иg ngực một mảnh chua xót phức tạp, hơn nữa còn sinh ra một loại ý niệm mịt mờ khác.

Chẳng lẽ sư phụ hắn…… Thích Tô Mê?

Ôn Ngôn mím môi, nháy mắt trong lòng toát ra ý nghĩ này hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn.

“Tiểu Ngôn, ngươi nói xem chuyện gì xảy ra?”

Ôn Ngôn kiệt lực áp chế ngực không khoẻ, bẩm: “Khởi bẩm sư phụ, mấy ngày trước đây, đệ tử mới tới Kiều Chi Tiệp bị người gian sát, vứt xác sau núi, trên người có thương tổn do hỏa hệ thuật pháp. Mà lúc trước có người từng gặp qua, Kiều Chi Tiệp và Tô Mê trắng đêm không về, sau khi trở về vẫn luôn kêu to…… Bộ vị nào đó trên người đau, hiện giờ Kiều Chi Tiệp bị ngộ hại, đồ nhi liền mang hắn đến hình tư thẩm vấn.”

Hắn dừng một chút, nhìn mắt Tô Mê, sau đó lại nói: “Triệu hình tư cảm thấy hắn không có công cụ phù hợp để gây án, ta muốn lấy nghiệm thân làm chứng, trả cho hắn trong sạch.”

“Cho nên, ngươi tự mình xông vào Bích Tiêu cung của ta, trói nàng tới đây.” Đông Phương Lẫm không hề có độ ấm mở miệng nói.

Ôn Ngôn lập tức hướng hắn vái chào: “ Tự ý xông vào Bích Tiêu cung là đồ nhi sai, chỉ là bởi vì lúc ấy tình huống khẩn cấp…….”

“Vi sư hỏi ngươi, ngươi có biết hậu quả khi tự tiện xông vào Bích Tiêu cung không?”

Mày Ôn Ngôn nhíu lại, mặt đầy ngưng trọng nói: “Đồ nhi tự nhiên hiểu.”

Lông mi như phượng linh của Đông Phương Lẫm nhẹ xốc: “Ôn Ngôn chưa được truyền triệu, tự ý vào cấm địa Bích Tiêu cung, đến Cửu U minh ngục đốt hình ba ngày, bất luận kẻ nào cũng không được cầu tình.”

“Vâng, Tiên Tôn.” chúng đệ tử ở đây cung kính lên tiếng.

Tiểu Trân quỳ gối trong đám người, giương mắt trộm nhìn Đông Phương Lẫm.

Đồng thời kinh diễm, nghĩ thầm tên tiểu tử thúi Tô Mê này, không biết dẫm phải vận cứt chó gì, sao mỗi lần đều có Tiên Tôn tương trợ?

Thật là tà môn!

Wattpad: HBNmoemoe

Nhưng nàng ta nghĩ tiểu thư nhà mình thiết kế kế hoạch hoàn mỹ như vậy, cho dù Tiên Tôn hướng về Tô Mê, nhưng đối mặt với một mạng người, nhất định sẽ không bao che hắn nữa.

Vì thế dùng hai đầu gối quỳ xuống đất mà đi, đi tới phía trước, vẻ mặt bi phẫn nói.

“Tiên Tôn tại thượng, tiểu nữ Kiều Trân, Kiều Chi Tiệp kia là đệ đệ thất lạc nhiều năm của ta, hiện giờ bị người này gϊếŧ hại, Tiên Tôn công chính liêm minh, nhất định phải làm chủ cho tiểu nữ!”

Tô Mê nghĩ thầm, nhất định là Phượng Lan Nhi đã tẩy não nàng ta, bằng không tại sao nha hoàn nho nhỏ này lại có khả năng luôn không sợ chết mà đi tìm chết chứ.

Cô không khỏi câu môi cười nhạo: “Cho dù các ngươi vu oan hãm hại, ít nhất cũng phải biết rõ giới tính của ta, ta nói, ta không phải nam nhân, ta là nữ nhân…….”

Lời còn chưa dứt, Tô Mê chỉ cảm thấy ngọc vấn tóc trên đỉnh đầu bỗng chốc buông lỏng.

Thoáng chốc, 3000 sợi tóc đen giống như vẩy mực rũ xuống.

Tô Mê ngước mắt nhìn về phía Đông Phương Lẫm, chỉ thấy hắn ôm chặt eo mình đối mặt với mọi người ở đây.

Nháy mắt mắt tiếp theo, giọng nói thanh lãnh nhạt nhẽo, mang theo uy nghiêm, cao điệu biểu thị công khai nói: “ Bắt đầu từ giờ phút này, Tô Mê là tiên lữ duy nhất của Đông Phương Lẫm ta, nơi nàng đến, cũng giống như ta ở đó, nếu có chút bất kính, lập tức phế bỏ tu vi tiên môn, cũng trục xuất khỏi Dục Chu Sơn, vĩnh thế không được đi vào!”

Mọi người đều kinh hãi, mà Ôn Ngôn càng kinh ngạc hoảng sợ hơn.

Tô Mê chịu kinh hách cũng không ít hơn bọn họ là bao, chỉ là thời điểm sườn mặt nhìn về phía Đông Phương Lẫm, mắt phượng thon dài lại bị hai mảnh cánh môi lương bạc mà mềm mại chạm cực khẽ một chút.

Dưới tình huống không kịp phòng ngừa, càng làm Tô Mê có chút ngu ngơ.

Nam nhân này sao lại chủ động hôn cô?

Tô Mê không kịp nghĩ tới nguyên nhân, Đông Phương Lẫm đã nhìn về phía Ôn Ngôn, trầm thấp thông báo một tiếng: “Tiểu Ngôn, sau này nàng là sư nương của ngươi.”

Sư nương?!

Nói như vậy, Tô Mê thật sự là nữ nhân?!

Biết được sự thật này, Ôn Ngôn cảm thấy khúc mắc của mình cuối cùng cũng được hoá giải—— không phải hắn thích nam tử, mà là một nữ tử.

Nhưng là……

Một khắc khi hắn biết cô là nữ tử, lại bị sư phụ kính yêu báo cho biết Tô Mê sẽ trở thành sư nương của hắn, Ôn Ngôn tỏ vẻ hoàn toàn không thể tiếp thu!

“Chẳng lẽ sư phụ đang nói đùa?”

Lúc này, Tô Mê gợi lên khóe miệng, đôi tay ôm lấy cổ Đông Phương Lẫm, trên hai cánh môi ướŧ áŧ tươi đẹp của hắn nhẹ nhàng hôn một cái, rồi sau đó nhìn về phía Ôn Ngôn nở nụ cười sáng lạn.

“Sư…… a không, lúc này ta hẳn phải giống A Lẫm gọi ngươi là Tiểu Ngôn.”

Tô Mê dừng một chút, lại nói: “Tiểu Ngôn, A Lẫm không nói đùa, cũng không thích nói đùa, ta là nữ tử, bây giờ là tiên lữ của A Lẫm, là sư nương của ngươi.”

Tâm can đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, ngũ tạng lục phủ tựa như bị lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào, máu tươi đầm đìa, Ôn Ngôn chỉ cảm thấy đầu ông lên một tiếng, mất đi cảm giác trong nháy mắt.

Trừ bỏ một tiếng “Sư nương” bên ngoài kia, rốt cuộc nghe không thấy lời nói nào khác.

Tô Mê thấy hắn cứng đờ như tượng điêu khắc, trong lòng một trận thống khoái, nhưng ngay sau đó hơi dẩu cái miệng nhỏ, nhìn về phía Đông Phương Lẫm: “A Lẫm, Tiểu Ngôn hình như không thích ta làm sư nương hắn.”

“Không cần hắn thích, bổn Tiên Tôn thích là đủ rồi.”

Đông Phương Lẫm vẻ mặt vô cảm nói một câu, lại khiến Tô Mê giật mình trong lòng, cô dịu ngoan đứng bên cạnh hắn, ngọt ngào cong môi, không nói gì.

Làm sao bây giờ, cô giống như càng ngày càng thích gương mặt cấm dục, nhưng thốt ra lời trêu chọc của hắn.

……

Tình cảnh hạnh phúc trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tiểu Trân.

Vốn là một tên tiểu tử thúi, sao đột nhiên lại biến thành nữ nhân, còn thăng chức thành tiên lữ của Tiên Tôn?

Trong lòng Tiểu Trân ẩn ẩn có chút dự cảm bất an, đang muốn bất động thanh sắc rời đi, chỉ thấy một đạo ánh sáng tím chợt lóe, liền bị Đông Phương Lẫm thi pháp trói lại.

~~~~~~~~