Edt: Ở Đây Có JQ!
Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~~
Tô Mê đột nhiên tỉnh táo lại, phản xạ có điều kiện đẩy Quân Mạc Thâm từ trên người xuống.
Bởi vì hai người đều ngồi trên sô pha nhỏ hẹp, đột nhiên bị Tô Mê đẩy một cái, Quân Mạc Thâm không kịp phòng ngừa trực tiếp ngã trên sàn nhà, đầu đυ.ng phải góc bàn, hắn ăn đau rên khẽ một tiếng.
“Mau ngồi dậy mặc quần áo vào.” Tô Mê vội vàng sửa sang lại quần áo, lập tức chạy tới mở cửa.
Quân Mạc Thâm cắn chặt răng, một phen xiết chặt eo cô, ôm Tô Mê vào trong l*иg ngực: “Mê Mê, đừng để ý đến người nọ, chúng ta tiếp tục.”
Tô Mê không hề đề phòng ngồi trên người hắn, mông mềm ngồi xuống vị trí nào đó đang ngao ngao kêu gào.
Tuy rằng biết hắn khó chịu, nhưng vẫn dùng khuỷu tay chống đỡ trên ngực hắn: “Đồ lưu manh, đứng đắn một chút.”
Quân Mạc Thâm một phen chế trụ cánh tay cô, lại bắt đầu giở trò.
“Nơi nào không đứng đắn, Tô Mê, anh đặc biệt đứng đắn muốn làm theo ý em, nhưng người anh em của anh ẩn trong rừng núi đói bụng lâu như vậy, lần trước ra gió, cũng may không bị em đánh trọng thương, hiện tại thật vất vả nếm miếng canh thịt, em lại không cho ăn thịt, quá thất đức.”
Nghe thấy âm thanh chuông cửa vẫn luôn vang lên, Tô Mê mới mặc kệ có đạo đức hay không, vốn dĩ muốn duỗi tay đánh "người anh em" của hắn, cuối cùng lại rơi vào thịt mềm trên đùi Quân Mạc Thâm.
Quân Mạc Thâm không thể ức chế hô hấp ngày một nặng, khàn khàn lên tiếng: “Mê Mê…….”
Ngay sau đó lại “Ngao” một tiếng, kêu đau từ trên mặt đất nhảy dựng lên: “Mê Mê, em xuống tay quá độc ác!”
Cô vậy mà nắm chặt thịt hắn!
Tô Mê trực tiếp vứt cho hắn một bóng lưng tiêu sái, chạy tới trước cửa nhìn qua mắt mèo, đột nhiên mở cửa: “Hiểu Du, cậu làm sao vậy?”
“Mê Mê ô ô…….” Điền Hiểu Du lập tức ôm Tô Mê không ngừng thống khổ.
“Trước đừng khóc, rốt cuộc là làm sao vậy?” Tô Mê đem cô ấy vào phòng.
Nghênh đón Điền Hiểu Du là Quân Mạc Thâm quần áo chỉnh tề, hai chân thon dài vắt chéo, ưu nhã mà biếng nhác thản nhiên ngồi trên sô pha nhỏ hẹp, lật xem một quyển tạp chí tài chính và kinh tế.
Cô ấy là người từng trải, nhìn mái tóc ngắn đen như mực có chút rối của Quân Mạc Thâm, gương mặt ửng hồng chưa tan của Tô Mê, lập tức biết nguyên nhân vì sao ấn chuông cửa lâu như vậy cũng chưa thấy có người ra mở cửa.
Nhìn bọn họ hạnh phúc tốt đẹp, lại nghĩ đến bản thân mình, cô ấy càng thêm chua xót, lại ôm Tô Mê khóc lên.
“Mê Mê, Lâm Phàm tên khốn kiếp kia có lỗi với mình, mình mang thai con của hắn, nhưng hắn vậy mà phản bội mình, phản bội mình…….”
Điền Hiểu Du vừa khóc vừa nói nửa ngày, cũng chưa nói xong một câu.
Mà Quân Mạc Thâm lại một khuôn mặt đen như mực, trừng mắt Điền Hiểu Du, rất giống một dấm phu đang ghen.
Tô Mê cũng mặc kệ hắn, lấy khăn giấy cho cô ấy lau nước mắt, đưa cô ấy tới phòng ngủ của mình, chuẩn bị hỏi rõ ràng rành mạch.
Cuối cùng Điền Hiểu Du khóc đủ rồi mới kể mọi chuyện cho cô nghe.
Trước kia ký với giải trí Thanh Cam, công ty cho bọn họ đi casting.
Hình tượng hai người đều không tồi, sau một đoạn casting thì hai vị lão sư phỏng vấn liền đem nhân vật chỉ định, sau đó cùng đi yến hội buổi tối.
Nhưng bọn họ mới vừa vào yến hội không bao lâu, Điền Hiểu Du liền không tìm thấy bóng dáng Lâm Phàm.
Lúc ấy gọi điện thoại không ai tiếp, ở đây lại tìm không thấy người, Điền Hiểu Du đành phải tìm kiếm khắp nơi, cho nên chuyện giữa Tô Mê và Quân Giai Kỳ cô ấy không hề biết tới.
Kết quả cả một đêm không tìm được người, Điền Hiểu Du đành phải trở về nhà của bọn họ. Thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau, Lâm Phàm mới mặt đầy mệt mỏi trở về, sau đó cả người lập tức bắt đầu phát sốt.
Điền Hiểu Du muốn dẫn hắn đi bệnh viện, Lâm Phàm không muốn, hỏi hắn đã đi đâu, hắn nói có một vị lão sư trong nhà xảy ra chuyện, cần hắn đi hỗ trợ.
Lúc đó cô ấy cũng không nghĩ nhiều, việc này liền cho qua.
Về sau, bộ kịch văn nghệ thanh xuân mà bọn họ đi casting kia chính thức khai máy, hai người cùng nhau nhập tổ.
Lâm Phàm làm nam số một trong kịch, đêm đó lão sư nói phải giảng diễn cho hắn, kết quả đến lúc hừng đông hắn mới một thân mỏi mệt trở về.
Hỏi hắn sao về trễ như thế, hắn nói lão sư thoại diễn cho hắn, còn đối kịch bản, nhất thời quên mất thời gian nên về trễ.
Điền Hiểu Du nghĩ, dù sao buổi tối cũng không phải cùng nữ diễn viên đối kịch bản, hơn nữa cô ấy tín nhiệm Lâm Phàm, liền tin hắn.
Wattpad: HBNmoemoe
Một lần ngẫu nhiên, cô ấy phát hiện mình mang thai, vốn dĩ chuẩn bị nói cho hắn biết, kết quả mấy ngày liền đặc biệt bận rộn, cứ vậy không tìm được cơ hội để nói.
Không đợi đến lúc nói hắn biết, cô lại có loại dự cảm xấu, cảm thấy có việc sắp xảy ra.
Đặc biệt là cách mấy ngày, buổi tối Lâm Phàm đều phải ra ngoài đối kịch bản.
Bình thường mà nói, mỗi cảnh quay liền phải đổi cảnh một lần, có đôi khi đạo diễn không hài lòng bối cảnh, hiện trường còn phải điều chỉnh cảnh tượng một lần nữa.
Phim truyền hình không thể so với phim điện ảnh, thời gian diễn viên nhàn rỗi tương đối nhiều, có rất nhiều người ở phim trường đối kịch bản, cho dù đối diễn ở khách sạn cũng sẽ không chọn thời gian mẫn cảm là buổi tối như thế, dù sao miệng lưỡi thiện hạ rất đáng sợ, hơn nữa paparazzi không đâu không có, tóm lại là có ảnh hưởng.
Có một đêm tổ làm phim ra ngoài tụ hội, Điền Hiểu Du không thoải mái, Lâm Phàm lập tức ở khách sạn bồi cô ấy.
Kết quả thời điểm cô ấy ngủ mơ mơ màng màng, Lâm Phàm tiếp điện thoại, nói đối diễn liền ra cửa.
Cô theo dõi hắn, thấy hắn thật sự vào phòng lão sư, Điền Hiểu Du mới yên tâm xuống.
Nhưng chân trước vừa định rời đi, sau lưng liền nghe thấy một đạo tiếng ngâm đau đớn quen thuộc.
Cô ấy ghé vào cửa mà lòng bất an, cẩn thận nghe được một ít âm thanh cách ván cửa truyền vào trong tai: “Thật nhìn không ra Tiểu Phàm là một cực phẩm đấy, tôi và lão Triệu chơi lâu như vậy…….”
“Lại đây, há mồm, làm sao? Không muốn, có tin tôi lập tức đổi vai nam số một của cậu hay không.”
“Đừng…….”
Khi âm thanh Lâm Phàm ẩn nhẫn ăn đau vang lên, giống như một đạo thiên lôi, hung hăng đánh vào người Điền Hiểu Du.
Tuy rằng cô ấy biết nam nam cũng có thể làm loại chuyện này, nhưng cô đến chết cũng không nghĩ đến, Lâm Phàm lại là song tính!
Điền Hiểu Du hoàn toàn không chấp nhận được, cô ấy muốn đi gõ cửa chất vấn, nhưng cô một lần lại một lần giơ tay lên đều không thể gõ xuống, chật vật rời đi.
Cô ấy không về phòng, mà chạy ra khỏi khách sạn, vừa khóc vừa chạy trên đường cái.
Một trận cảm giác ghê tởm truyền đến, cô ấy nôn vào thùng rác bên đường, trên mặt toàn là nước mắt nước mũi, ôm thùng rác thống khổ khóc lớn. { Chậc. Cãi bạn núi đè.}
Cô ấy có nghĩ đến cái chết, nhưng lại không nỡ bỏ đứa trẻ trong bụng, ngồi bên đường một đêm, cả một ngày hôm sau thất hồn lạc phách đi khắp nơi, cuối cùng nhớ tới Tô Mê, liền chạy tới tìm cô khóc lóc kể lể.
……
Tô Mê làm sao cũng không nghĩ tới, lúc ấy nói Lâm Phàm lớn lên giống tiểu thụ, kết quả thật sự biến thành tiểu thụ, lại còn bị đạo diễn có đam mê trên phương diện kia dùng quy tắc ngầm, còn là hai người đè!
Cô than nhẹ một tiếng, vội thanh an ủi.
“Đừng khóc, nếu cậu quyết định giữ đứa bé lại thì phải dưỡng thai thật tốt. Thanh Cam bên kia có thể xin nghỉ thì xin nghỉ, nếu không được, mình nhờ Quân Mạc Thâm nghĩ biện pháp giải quyết giúp cậu, nhưng Lâm Phàm bên kia…… Dù sao mình cũng không tán thành cậu tha thứ cho hắn.”
“Mình sẽ không tha thứ hắn, vĩnh viễn sẽ không!” Điền Hiểu Du hốc mắt muốn nứt ra.
Tô Mê vỗ nhẹ lưng cô ấy: “Vậy đừng thương tâm, vì cái loại tra nam kia không đáng để lãng phí nước mắt.”
Điền Hiểu Du trong lòng khó chịu cực kỳ, ôm chặt Tô Mê: “Mê Mê, mình muốn về nhà, mình nhớ ba mẹ mình ô ô…….”