Edt: Ở Đây Có JQ!
Beta: Mítt
~~~~~~~~~
Tô Mê nháy mắt bị nụ hôn mang theo trừng phạt của Phượng Vô Thương hôn xuống, nhất thời làm cho cô không kịp phản ứng!
Nhưng ngay sau đó, trong thau tắm nhỏ hẹp chỉ chứa đủ một người, thời điểm lại có một người khác đột nhiên xâm nhập, Tô Mê cảm nhận được du͙© vọиɠ nóng bỏng của hắn vô cùng rõ ràng.
Cô lùi về phía sau, muốn né tránh.
Nhưng thau tắm nhỏ như vậy, cô lại có thể trốn đi đâu.
Tô Mê giãy giụa muốn thoát khỏi trói buộc của hắn, dùng đôi tay chống lại ngực hắn, muốn đem hắn đẩy ra.
Nhưng mà động tác mâu thuẫn này, hình như chọc giận Phượng Vô Thương.
Vòng eo bị hắn gắt gao chế trụ, chỉ trong phút chốc, Tô Mê phát hiện trận địa của mình lặng yên thất thủ.
Không phải chán ghét cô sao, vì sao còn muốn chạm vào cô?
Đau đớn khi bị xé rách, làm Tô Mê đột nhiên giật mình một chút.
Cô nhìn dung nhan tuấn mỹ như ngọc trước mắt, lạnh lùng híp mắt phượng, đột nhiên nâng tay lên, đáp trả lại hắn.
“Mê Mê…….”
Môi lưỡi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, làm động tác trên tay Tô Mê dừng một chút.
Ngay sau đó, gần như trong nháy mắt cô nghênh đón một cuộc chinh phạt nồng nhiệt như mưa rền gió dữ từ Phượng Vô Thương.
Lòng bàn tay nóng rực của hắn chạm vào người cô, bế cô lên khoá ngồi trên người hắn.
Tô Mê cả kinh co rụt lại, ngay sau đó bên tai truyền đến một đạo hút khí: “Cắn chết ta.”
Cô vừa tức lại vừa thẹn, cắn chặt môi, mặt đỏ muốn nhỏ máu, không quên khàn khàn ra tiếng.
"Ngài vừa mới gọi ta cái gì?”
Phượng Vô Thương nhìn thật sâu vào đôi mắt nàng, đáy mắt màu hổ phách dường như đang cật lực khắc chế điều gì đó.
Bây giờ chưa thể cho nàng câu trả lời thoả đáng nên đành phải dời lực chú ý của nàng đi nơi khác, cuối cùng không thể nhịn thêm được nữa, triệt để chiếm lấy nàng.
Đong đưa kịch liệt, lý trí dần tan rã.
Tô Mê kiềm nén không để mình phát ra âm thanh, đem những vấn đề trước đó tất cả đều quên đi.
Thẳng đến lúc hoàn toàn mất đi tri giác, cô mơ màng nghe thấy hắn dán vào vành tai của mình, hơi khàn giọng nói.
“Còn chưa đến thời điểm thích hợp, hãy chờ ta…….”
……
Sáng sớm hôm sau, Tô Mê mới vừa mở mắt thì thân thể đã bị người ta đẩy ra một cách đột ngột.
Cả người nằm trên mặt đất, Tô Mê xoa xoa eo nhỏ đau nhức, căm tức nhìn gương mặt mang đầy vẻ ghét bỏ của Phượng Vô Thương.
“Mới sáng sớm, ngài có bệnh sao, tối hôm qua rõ ràng là ngài chạm vào ta trước, bây giờ bày ra bộ dáng này là sao, người nên ghê tởm, hẳn là ta!”
Tô Mê lửa giận ngút trời, tối hôm qua lăn lộn muốn chết cô, hôm nay lại trở mặt không nhận người?
“Thực xin lỗi.”
“Đối…… Ngài nói cái gì?” Tô Mê nao nao, chớp đôi mắt, nhìn về phía Phượng Vô Thương.
“Ngài có bệnh phân liệt nhân cách đúng không, ban ngày một người, buổi tối liền biến thành một người khác?”
Phượng Vô Thương im lặng không nói, híp híp đôi mắt, mặc quần áo xong liền đi ra ngoài.
Tô Mê thầm mắng, định đứng dậy gọi người hầu tới chuẩn bị nước ấm.
Cùng lúc đó, phía dưới có một cỗ nhiệt dịch chảy ra, lý trí của nàng "phựt" một cái hoàn toàn bị chặt đứt, thuận thế liền nhấc chân đá vào góc bàn, nàng ôm chân đau đến nhe răng trợn mắt mà nhảy loạn trong phòng.
……
Hai ngày sau, Tô Mê chưa từng nhìn thấy Phượng Vô Thương.
Cô mừng rỡ thanh tĩnh lại, dặn dò phòng bếp làm thật nhiều thức ăn dinh dưỡng, bắt đầu bồi bổ cho Lưu Tử Mặc.
Trải qua sự kiện tối hôm đó, chỉ cần lỗ tai Lưu Tử Mặc không điếc thì tất nhiên tin rằng nàng chính là Quốc sư phu nhân.
Có điều Lưu Tử Mặc đoán không ra, cả ngày nàng giống như đang tẩm bổ cho heo vậy, mang đến cho hắn đủ loại thức ăn, đây có ý gì?
Muốn nuôi hắn béo tốt, rồi đem đi làm thịt sao?
Có cái suy nghĩ đó, mỗi ngày Lưu Tử Mặc một bên ăn đồ ăn được chuẩn bị, một bên đề phòng nhìn nụ cười ẩn giấu thâm ý của Tô Mê.
Tô Mê một chút cũng không thèm để ý, chỉ cần bồi dưỡng hắn thật tốt, lấy được lòng tin của hắn, ngăn cản cơ hội gặp mặt của hắn và Dạ Lăng Tuyệt, Dạ Lăng Tuyệt nhất định không thực hiện được mưu đồ.
Thật ra, trước đó Tô Mê đã từng cả trăm cả nghìn lần nghĩ sẽ gϊếŧ chết Lưu Tử Mặc.
Nhưng trong nguyên văn, Lưu Tử Mặc đã từng trải qua nhiều biến cố, thê thảm khỏi phải bàn, lại còn bị nam nhân khinh nhục, hơn nữa điều quan trọng là, Tô Mê cũng không muốn bàn tay mình nhuốm máu.
Hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Cho dù Phượng Vô Thương không để tâm đến lần hôn sự này, nhưng đường đường là đại hôn của Quốc sư, nên long trọng thì phải long trọng một chút.
Tô Mê nhìn trang sức do quản sự đưa tới, áo cưới xa hoa quý giá, tiến lên ước lượng, ngày mai phỏng chừng một phen nếm mùi đau khổ.
Dùng xong cơm tối, theo thói quen thường lệ Tô Mê đi dạo trong hoa viên một vòng, chuẩn bị trở về sân viện của mình.
Lại không nghĩ tới, mới vừa đi được vài bước, từ nơi nào đó đột nhiên có một bóng người vụt ra, thân thể cô lập tức bị thân thể nồng nặc mùi rượu của nam nhân kia ôm chặt lấy: “Mê Nhi, đừng gả cho hắn, đừng gả được không, sư phụ thích con…….”
Tô Mê cau mày, duỗi tay đem Lâm Thiệu đẩy ra: “Sư phụ, người uống say rồi, xin hãy buông đồ nhi ra.”
Người say rượu, luôn không thừa nhận chính mình đã uống say.
Lâm Thiệu cường ngạnh xoay cơ thể Tô Mê lại, để nàng đối mặt với mình.
“Không, ta không có say, ta rất tỉnh táo, ta yêu nàng, Mê Nhi, đừng gả cho Phượng Vô Thương, gả cho sư phụ, được không?”
……
Hai ngày này, tâm tình Phượng Vô Thương thật không tốt.
Tuy rằng không lộ ra ngoài, nhưng đối với Lãnh Quyết luôn xem mặt đoán ý mà nói, rõ ràng cảm giác được.
Sau bữa tối, Lãnh Quyết bồi Phượng Vô Thương tản bộ trong hoa viên, hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Chủ tử có tâm sự?”
Phượng Vô Thương hơi hơi nhíu mày.
“Rất rõ ràng sao?”
Lãnh Quyết bật cười: “ Mấy ngày gần đây, chủ tử thường xuyên một mình phát ngốc tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng Lãnh Quyết cảm giác được sự rối rắm trong lòng chủ tử.”
Phượng Vô Thương trầm ngâm chớp mắt một cái, thi nhiên hỏi: “ Thích một người là cảm giác gì?”
Từ nhỏ Lãnh Quyết đã ở quỷ quân doanh mà trưởng thành, biết nghiền ngẫm quân ý, am tường thủ pháp gϊếŧ người tinh vi, điều duy nhất hắn không thông chính là định nghĩa của từ thích.
Trở thành ám vệ của Đế quân, về sau nhận Phượng Vô Thương là chủ, ngẫu nhiên cũng sẽ đi lầu xanh uống rượu hoa, tìm nữ nhân, nhưng mục đích đơn thuần chỉ là thư giãn.
Nếu nói là thích, thật ra có một người.
Vì thế trả lời lại một câu: “Nhìn thấy nàng thì cảm thấy rất vui vẻ, nhịn không được muốn hung hăng chiếm hữu nàng.”
Phượng Vô Thương lập tức lạnh mặt, gắt gao nhíu mày.
Lãnh Quyết xấu hổ cười, sau đó hỏi.
“Chủ tử đang nói đến Tô tiểu thư, không, hẳn là tiểu phu nhân đúng không?”
Phượng Vô Thương không nói gì.
Lãnh Quyết gãi gãi cái ót.
“Ta chính là một tên quê mùa, chủ tử hỏi ta những điều đó ta cũng không hiểu, dù sao khi ta nhìn thấy cô nương mình thích, liền nhịn không được muốn thân cận với nàng ấy.”
Nữ nhân lầu xanh, có thể so sánh với Tô Mê sao?
Phượng Vô Thương không vui mím môi mỏng, quát lớn một tiếng: “Lui ra.”
“Ách, vâng.” Lãnh Quyết ý thức được mình nói sai, vì thế xám xịt lắc mình rời đi.
Phượng Vô Thương như suy tư gì đó, tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến khi xa xa nghe được âm thanh cõi lòng đầy kì vọng của Lâm Thiệu.
“…… Ta yêu nàng, Mê Nhi, không cần gả cho Phượng Vô Thương, gả cho sư phụ, được không?”
Con ngươi hổ phách sâu kín trong phút chốc trầm xuống, không tự chủ được dừng lại bước chân, nhìn chằm chằm không chớp mắt đôi nam nữ đang ôm nhau cách đó không xa.
Mắt thấy nam nhân nói xong liền muốn cưỡng hôn mình, Tô Mê cau mày, dùng hết toàn lực đem Lâm Thiệu đẩy ra..
“Ta xem người là sư phụ, đối với người chỉ có tâm kính sợ, hiện giờ ta là nữ nhân của Phượng Vô Thương, vĩnh viễn cũng sẽ là nữ nhân của ngài ấy, chuyện đêm nay, ta sẽ coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh, mong sau này người đừng nhắc lại việc này, đỡ phải hủy danh tiết của ta.”