Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 33: Nô Phi Xoay Người Đại Tác Chiến (9)

Edt: Mítt

~~~~~~~

Hơi thở ẩm ướt, như gió mát phất qua da thịt mềm mại kiều nộn của thiếu nữ, lay động mỗi một tấc dây thần kinh của thân thể.

Một chút mềm, một chút ngọt, một chút nhiệt, một chút hàm.

Môi răng giao nhau ôn tồn cực hạn, dần dần thay đổi hương vị.

Ngày thường, người khác chỉ có thể nhìn, không dám tùy ý khinh nhờn khuôn mặt như thần kia, giờ phút này khuôn mặt ấy lại mang theo du͙© vọиɠ vội vàng giống như thú, hơi thở bắt đầu chậm rãi rối loạn, cuối cùng một ngụm cắn ở trên môi hồng nhuận diễm lệ.

Tô Mê bị Phượng Vô Thương hôn đến mơ mơ hồ hồ, trong đầu trống rỗng.

Đột nhiên tới một chút lực đạo khẽ cắn như vậy, cô theo bản năng mà dược lực chi phối, tận lực đáp lại hắn.

Nhưng, trong xoang mũi tất cả đều là hương khí thanh mát của suối nước trong người Phượng Vô Thương, thân thể khô nóng của cô mềm như nước, đến nâng ngón tay cũng nâng không được, chỉ có thể để hắn đơn phương bừa bãi đoạt lấy mỗi một chỗ trên thân thể cô.

Dục niệm mãnh liệt như ngọn lửa, thổi quét thần trí của nhau..

Trường đao ra khỏi vỏ, sờ soạng, muốn công thành đoạt đất…… Phí hơn nửa ngày, mới phá đập mà vào, lại không nghĩ nửa đường gặp được một tầng trở ngại.

Phượng Vô Thương ổn định tinh thần, tập trung, sau đó một kích công thành.

“A……!”

Tô Mê ăn đau rên một tiếng, chỉ nhớ rõ mình dừng lại đã lâu, mới dưới động tác trúc trắc của hắn, dần dần mất đi thần trí.

Nửa tỉnh nửa mê, Tô Mê hơi giương mắt, đối diện với một đôi mắt màu hổ phách sâu kín, trong mắt đầy du͙© vọиɠ như mạch nước ngầm mãnh liệt không chút che dấu.

Tô Mê càng thêm khô nóng lên, cắn chặt môi, phảng phất cả người rơi vào bên trong biển rộng, tùy ý cho sóng lớn đầy trời, đem cô chà đạp.

Tất cả cảm giác, đều là hắn cho.

Xuân sắc vô biên, cả phòng xuân sắc.

……

Hôm sau.

Tô Mê là sống sờ sờ bị lạnh tỉnh.

Tay chân lạnh lẽo đồng thời chỉ cảm thấy cả người giống như là bị xe nghiền áp qua, vừa nhức vừa đau, đặc biệt là nơi nào đó, quả thực khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả.

Cô vừa mới lười biếng trở mình, đầu ngón tay đột nhiên chạm vào một vật thể ấm áp mềm mại mà trơn trượt.

Đột nhiên vừa mở mắt, tức thì liền đối diện với một đôi mắt màu hổ phách thanh lãnh u lạnh!

Tô Mê giật mình, ký ức tối hôm qua chậm rãi quay lại.

Hắn bừa bãi cuồng tứ đoạt lấy, thẳng đến khi cô khóc lóc cầu xin hắn, hắn mới thôi hung mãnh, so sánh với nam nhân lúc này tiên khí phiêu phiêu, cực kỳ giống với Bồ Tát trong thần miếu được cung phụng, hình như hoàn toàn không phải một người.

Tô Mê trầm ngâm một lát, ẩn ẩn cảm thấy mình nên nói cái gì đó.

Vì thế mím môi, trong mắt đầy chân thành: “Cái kia, tối hôm qua vất vả cho ngài, đa tạ.”

Tiếng nói vừa dứt, Phượng Vô Thương đột nhiên nhíu mày.

Tô Mê không biết mình có phải ảo giác hay không mà cảm thấy cô nói xong lời cảm tạ, hơi thở quanh thân Phượng Vô Thương có chút nguy hiểm có chút làm cho người ta sợ hãi.

Cô chớp chớp mắt, gian nan chịu đựng đau đớn, đỡ eo muốn ngồi dậy.

Lại bị cảm giác quỷ quyệt ở nơi nào đó làm cho kinh hãi một trận!

Ngay sau đó, đôi chân mày tinh xảo của Phượng Vô Thương nhăn đến khẩn.

Tô Mê chịu không nổi uy áp của hắn, đột nhiên cách xa thân thể hắn, lấy chăn bọc lại thân thể của mình liền từ trên giường băng lăn xuống, hoàn toàn không giống một thiếu nữ mảnh mai bị lăn lộn suốt đêm, à không, lúc này phải nói là nữ nhân.

Phượng Vô Thương từ đầu đến cuối, một câu cũng không có nói.

Chỉ là gân xanh trên trán đột nhiên nổi lên, nhắm lại đôi mắt thật mạnh, thu liễm đi u quang dữ tợn nơi đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.

Tô Mê dùng dư quang khóe mắt thoáng nhìn, không khỏi nhanh chóng bò dậy, đột nhiên hướng cửa chạy tới.

“Đứng lại.”

Ở thời điểm Tô Mê muốn mở cửa thiền thất, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh khàn khàn u lãnh.

Tô Mê sợ tới mức run lên, muốn nói cái gì đó, cửa thiền thất bị người từ bên ngoài đột nhiên gõ vang: “Chủ tử, Lâm chưởng môn của phái Thanh Thành tới rồi, lúc này đang chờ ở phòng khách.”

Tô Mê tuy rằng trong lúc vô ý nghe nói, Phượng Vô Thương sở dĩ cứu mình, hoàn toàn là bởi vì thiếu sư phụ Lâm Thiệu của nguyên chủ một ân tình.

Hơn nữa cũng biết, Lâm Thiệu ít ngày nữa sẽ đón cô về phái Thanh Thành.

Nhưng cô không nghĩ tới, thế nhưng sẽ nhanh như vậy.

Nói cho cùng núi Thanh Thành cách nơi này không gần, cho dù một chuyến ít nhất cũng phải năm ngày.

Nhưng lúc này cô phải làm sao bây giờ?

Người ta cứu cô, cô lại đem người ta ngủ, không đúng, người ta cũng ngủ cô, trước mắt sư phụ mình còn tìm tới cửa, cô phải làm sao mới tốt bây giờ, làm sao mới có thể thành công lưu lại bây giờ?

Tuy rằng không biết tối hôm qua hệ thống 059 làm sao thu phục Phượng Vô Thương.

Nhưng giờ này khắc này cô rõ ràng biết một chút, đó chính là Phượng Vô Thương nhất định không phải tự nguyện.

Nếu không, bộ dáng hắn hận không thể gϊếŧ chết cô trước mắt, là sao thế này?

Tô Mê thấy Phượng Vô Thương không nói lời nào, đơn giản nhìn mình đứng ở cửa một hồi, lại lần thứ hai đi trở về.

“Chuyện tối hôm qua, thật tình xin lỗi, ta huỷ hoại trong sạch của ngài, ta chân thành xin lỗi với ngài, ngài muốn bồi thường cái gì, ta đều sẽ tận lực hoàn thành.”

Ừm, tối hôm qua cảm giác hắn cho cô, hẳn là lần đầu, nếu không phải lần đầu tiên, cũng không thể nhanh như vậy.

Tô Mê nói không sai, lúc này tâm muốn gϊếŧ người của Phượng Vô Thương đều có.

Nhưng nếu có thể nói, người thứ nhất hắn muốn gϊếŧ, tuyệt đối là kẻ tối hôm qua đã chiếm dụng thân thể hắn, huỷ hoại thân đồng tử của hắn!

Nhưng, lúc này nữ nhân này có ý gì?

Không phải hắn huỷ hoại trong sạch của nàng ta sao?

Hắn vừa tỉnh, liền thấy trên giường băng nở rộ cánh hoa bằng máu, nàng ta vì sao lại phải xin lỗi mình?

Chẳng lẽ nàng ta cùng ý thức tối hôm qua kia, có quan hệ với nhau?

Tô Mê không nghĩ tới, bởi vì một lời khách sáo của mình, liên tưởng của Phượng Vô Thương thế nhưng sinh ra gió bão.

Mà Tô Mê thấy hắn không nói lời nào, nghĩ bên ngoài còn có người chờ câu trả lời, vì thế đánh bạo, tiến lên một bước.

Thật cẩn thận vươn tay, cầm lấy quần áo màu trắng ở một bên, muốn đắp lên thân thể xích quả mang theo dấu răng rõ ràng, vết máu, cùng với vết nhéo, đồng thời cũng thầm mắng mình quá thô bạo.

Lại không nghĩ tới, Phượng Vô Thương đột nhiên mở mắt: “Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”

Nani?

Hạnh phúc tới quá nhanh, Tô Mê hiển nhiên có chút mơ hồ, lên tiếng hỏi: “Ngài nói cái gì?”

“Ta nói, ta sẽ chịu trách nhiệm, ít ngày nữa sẽ nghênh thú, ngươi sẽ là Quốc sư phu nhân của Long Hề quốc.” Phượng Vô Thương lần thứ hai lặp lại, hơn nữa bổ sung thêm.

Sau đó, hắn tự đi xuống giường băng, nói với người bên ngoài: "Bảo hắn chờ.”

“Vâng, chủ tử.” Người tới trả lời, xoay người rời đi.

Trong thiền thất, suối nước nóng.

Phượng Vô Thương tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi vào trong ao, quay đầu thấy Tô Mê còn đứng ngơ ngác, hơi nhướng mi: “Lại đây tắm gội cho ta.”

Tô Mê chớp chớp mắt, bọc chăn đi qua.

Vốn định ngồi xổm lau mình cho hắn, nhưng lại cảm thấy phía dưới có chút lọt gió, vì thế Tô Mê trực tiếp ngồi ở trên bờ, đem hai chân thả vào trong nước.

Phượng Vô Thương thấy vậy, lập tức nhíu mày, lộ rõ hắn không vui.

Tô Mê bị hắn liếc mắt trừng một cái, theo bản năng thu hồi chân, lại không nghĩ, một cánh tay thon dài tinh xảo, đột nhiên túm một cái, đem cả người cô trực tiếp túm vào trong nước.

“Ngươi làm gì —— a! Cứu mạng!”

Phượng Vô Thương thấy bộ dáng buồn cười của cô ở trong ao liều mạng, cong cong môi, một bàn tay đem cô xách lên.

“Nước này, cũng không sâu..”

~~~~~~